VIẾT CHO VIỆT

 
Đỗ Đ́nh Lợi

 
 


Lời nói đầu. Khoảng 2 tháng trước khi Việt mất, Chu Trí Lệ cho tôi hay :“Thằng Việt nó muốn mày viết về nó, xấu tốt ǵ cũng cứ viết. Nó sẽ phone cho mày đó”. Tôi chưa kịp nhận phone của Việt, th́ bạn đă ra đi ... vội vàng. Phút chót kịp mua vé bay qua tiễn đưa bạn, tôi được Phạm Hữu Độ nhắn theo: “Bạn sang đó thay mặt anh em, nói vài lời với chị Việt”. Nhận “lệnh ông Phó” cộng với lời yêu cầu chưa kịp ngỏ của Việt. tôi viết vội ít hàng, dự định đọc trước linh cữu Việt. Nhưng trong tang lễ, v́ không có hoàn cảnh thuận tiện, nên dự định của tôi không thực hiện được. Tuy Việt chưa kịp ngỏ lời, tôi vẫn tự coi như c̣n nợ Việt một bài viết theo lời nhắn qua bạn Lệ. Nay xin đưa lên trang web này bài tôi đă viết trên đường bay qua Virginia dự đám tang, sau khi sửa lại cho thích hợp với hoàn cảnh v́ không c̣n là bài đọc trước linh cữu nữa.


Thưa chị Việt và gia đ́nh các cháu,
Cùng quư bạn hữu CVA59,

Tôi không biết nói ǵ trước sự ra đi đột ngột của bạn Việt chúng ta.

Đầu óc tôi quả thật đă tê dại đi trong lúc này! Không phải là tôi không có ǵ để nói với Việt. Mà phải nói là tôi có quá nhiều điều để nói, để tâm t́nh, và muốn được đem ra chia xẻ với mọi người, về những kỷ niệm ứ đọng, tràn đầy giữa Việt và chúng ta, những người bạn vong niên, trải dài trên nửa thế kỷ! Vâng! Với một cái t́nh bạn kéo dài trong hơn 50 năm, th́ hẳn nhiên là phải có rất nhiều kỷ niệm với nhau rồi!

Ngược gịng thời gian, trở về dĩ văng, ngày nào chúng tôi c̣n là các cậu học tṛ tiểu học chưa tới mười tuổi, chúng tôi đă từng nắm tay nhau lếch thếch cắp cái cặp da, mỗi sáng đi tới trường, để được ê a học lấy những chữ thánh hiền, để tấp tểnh học làm người! Làm sao chúng tôi quên được những kỷ niệm đầu đời đó, ở ngoài xứ Bắc xa xôi của Việt Nam ?

Thế rồi với t́nh thế thay đổi, vận nước đảo điên, chúng tôi theo gia đ́nh, làm một cuộc Di Cư vĩ dại năm 1954, để cùng nhau t́m vào miến Nam nước Việt. Cuộc Di Cư 1954 tu Miền Bắc vào Nam đă không làm bớt đi những gắn bó của t́nh bằng hữu, ngược lại, c̣n làm cho  t́nh bạn giữa Việt và chúng ta sâu đậm thêm, v́ cùng cảnh ngộ. T́nh bằng hữu lại càng rộng lớn thêm với những người bạn mới, đông hơn, vui hơn, trưởng thành hơn dưới mái trường Trung học Chu Văn An Saigon. Đây là quăng đời chúng tôi có nhiều kỷ niệm đẹp với nhau nhất.

Rồi cũng vẫn theo với vận nước đảo điên, chúng tôi, trưởng thành theo năm tháng tuổi đời, đă cùng nhau đem tuổi trẻ ra phục vụ tổ quốc thay thế các bậc Cha Ông đă luống tuổi. Mỗi đứa theo đuổi một con đường để phục vụ đất nước. Tuy Việt và một số anh em chúng tôi không cùng một đường đi, nhưng chúng tôi vẫn duy tŕ những gắn bó rất mật thiết với nhau, ở khắp mọi miền, mọi nơi trên đất nước Việt Nam thân yêu. Dù không được ở gần nhau như những ngày c̣n học chung dưới một mái trường, nhưng ḷng chúng tôi vẫn nghĩ về nhau, và không bỏ sót một cơ hội nào để t́m đến với nhau, dù là ở một chân trời góc biển xa xôi nào, hay cả ở những vùng hành quân hẻo lánh. Lặn lội t́m đến với nhau, chỉ để chia nhau một điếu thuốc, một miếng nước, vỗ vai, ôm nhau một khoảnh khắc, chọc đùa nhau một câu nói để rồi mỗi đứa lại tất tả lên đường đi theo đơn vị.

Rồi đến cái ngày đen tối của năm 1975. Lại một lần nữa chúng tôi chia tay nhau, kẻ ở người đi. Bạn Việt của chúng ta đă đau ḷng bỏ nước ra đi. Nhưng cái t́nh bạn keo sơn giữa chúng tôi đă vượt thời gian, vượt không gian để chúng tôi lại t́m được đến với nhau, kẻ trước người sau, ở nơi đất khách quê người này. Chúng tôi đă không ḅ sót môt dịp nào không t́m đến với nhau khi có cơ hội! Không tay bắt mặt mừng, th́ cũng thăm hỏi nhau qua điện thoại, liên lạc với nhau qua email. Bạn Việt của chúng ta là một nguời có cái tính thường được gọi là “cà kê dê ngỗng!”. Mỗi khi Việt và tôi nói chuyện với nhau, là bản thân tôi phải đi t́m cái gối để ngồi dựa sau lưng, v́ cuộc điện đàm của chúng tôi ít khi nào ngắn hơn một tiếng đồng hồ.

Những tưởng là với tuổi đời, tuy t́nh trạng sức khỏe yếu kém, nhưng chúng tôi sẽ lại có nhiều dịp gặp gỡ nhau, hàn huyên với nhau, an ủi nhau nhiều hơn trong cái tuổi về hưu nhàn tản như lúc này! Nhưng chúng tôi chưa kịp thực hiện được cái ước muốn t́m về với nhau, an ủi nhau trong tuổi già, th́ Việt đă lại một lần nữa bỏ chúng tôi ra đi.

Thưa chị Việt,
Các cháu thân mến,

Tôi không biết nói ǵ để chia xẻ với chị và các cháu trong niềm đau mất mát này!

Tôi chỉ biết thưa với chị rằng cái đau của chị và các cháu, cũng là cái đau của anh em chúng tôi. Cái đau đớn v́ mất mát quá lớn khi một thằng bạn thân đă vĩnh viễn bỏ chúng tôi ra đi!

Sự hụt hẫng của chị và các cháu, cũng là cái cảm giác hụt hẫng của chúng tôi.

Nỗi nhớ nhung quay quắt của chị và các cháu, cũng là nỗi nhớ nhung quay quắt của chúng tôi, những thằng bạn của hơn 5 chục năm, qua bao đoạn đường, qua bao không gian, vượt ra khỏi phạm vi của một quốc gia vậy.

Chúng tôi và các bạn hữu CVA miền Bắc Cali, xin được chung lời cầu nguyện với chị và các cháu. Cầu xin linh hồn bạn Việt của chúng ta vĩnh viễn được hưởng Nhan Thánh Chúa, An Lành trên Thiên Đàng.

Xin Cảm ơn chị và toàn thể gia đ́nh.
 

Đỗ Đ́nh Lợi
Virginia, 27-09-2004

 

 

Trở về trang chính