Page 177 - CuoiDoiNhinLai-16_CanhTy
P. 177

tàn của bao các đấng vện, vàng... rơi rớt lại nơi đây.
             Cụ Lý đứng nhìn, thở dài:

                  - Tao mới bỏ nơi đây vài tháng về xây nhà ở Thủ
             Đức mà cảnh đã đổi thay nhanh thế này à !?

                   Lời than thở của cụ thật não nề chẳng khác gì
             tâm  trạng  của  nhà  thơ  Tú  Xương  trong  bài  “Sông
             Lấp”.


                         Sông kia giờ đã nên đồng
                         Chỗ làm nhà cửa, chỗ trồng ngô khoai

                  - Không còn Vân Bắc thì chúng ta về Thị Nghè.
             Ngồi bên bờ kênh uống đế nhắm cầy tơ. Sướng hết
             biết.

                  Long mù vừa nói vừa quay xe. Xe về đường cũ
             nhưng đến gần chân cầu thì qua đường rẽ xuống bờ

             kênh nhà Nguyễn Đức Hinh ở ngay phố chợ. Lâu lắm
             không thấy tên này về. Thắng bảo nó ở Dallas, bang
             Texas, nơi nó ở hầu như không có bọn CVA tụi mình

             nên buồn lắm.
                  Trở lại việc 4 cụ nhà mình tưởng rằng ăn hụt ở

             Vân Bắc thì sẽ thảnh thơi “mỡ cầy bóng miệng” rồi
             thơ phú thở ra trước kênh nước hữu tình như nhà thơ
             Thôi Hiệu làm bài thơ bất hủ Hoàng Hạc Lâu. Song

             không phải thế. Cái quán “thịt cầy hữu tình” ấy đã đổi
             chủ. Bây giờ là quán bán lẩu dê.

             Xuân Canh Tý                                           167
   172   173   174   175   176   177   178   179   180   181   182