Page 66 - CuoiDoiNhinLai-2019Flip
P. 66

nhưng lại hỏi tôi rất nhẹ nhàng, thực ra là thứ mấy ?
            Tôi đành thú thực hết. Rồi cha tôi dịu dàng nói, cho
            con đi học để con học cái hay chứ đâu học cái dở như

            thế này. Con đã làm một việc rất dở đấy. Phải thành
            thực  với  chính  mình  trước  đã.  Hôm  nay  cha  không
            thưởng để con nhớ lấy. Cố lên để kỳ sau xếp cao hơn

            là được không nhất thiết phải thứ ba hay thứ năm. Đây
            là bài học tôi nhớ suốt đời.

                 Ở Phố Hàng Bông tôi còn có một kỷ niệm đáng
            nhớ hơn nữa. Năm 1954 tôi sắp xong lớp Đệ Lục. Cả

            Hà  Nội  nhốn  nháo  chuyện  đi  hay  ở.  Anh  Cả  tôi  thì
            quyết chí ở lại để về quê làm ruộng. Cha tôi thì nhất
            định mang tôi vào Nam. Mẹ tôi cùng thằng em út đã

            xuống Hải Phòng để sửa soạn theo cha tôi. Bà cụ đã tự
            mưu  sinh bằng gánh  cháo  vịt bán  trước căn nhà  trọ.
            Nhưng rồi nghĩ sao bà cụ lại quyết định mang thằng
            em tôi về quê. Chắc bà nghĩ có vợ chồng ông anh tôi

            cụ an tâm hơn. Cụ là dâu trưởng nên không thể bỏ mồ
            mả  tổ tiên nhà  chồng được.  Có thể  bà muốn  cha  tôi

            yên tâm khi vào Nam vả lại bà tin tưởng hai năm sau
            gia đình sẽ đoàn tụ. Cha tôi lúc ấy cùng bạn bè đi về
            Bắc-Nam như đi chợ. Cụ bảo tôi đưa thẻ hoc sinh cho
            cụ để cụ lo xin vào học trước cho tôi. Khi tôi vào là có

            trường học ngay. Mọi khi, mỗi lần cụ từ miền Nam ra
            tôi đều chạy ra cửa đón cụ vui vẻ. Lần này thấy mặt cụ



            60   Cuối Đời Nhìn Lại
   61   62   63   64   65   66   67   68   69   70   71