Page 108 - CuoiDoiNhinLai-16_CanhTy
P. 108

Gặp Minh Tố Tân tôi hết sức ngạc nhiên, mặt nó
             thì đen mà trán trắng hơn ngực Marilyn Monroe, tôi
             hỏi:  “Ê!  Minh  mày  có  đi  hấp  tẩy  nhuộm  da  giống
             Micheal  Jackson  không  đấy  ?”  Minh  cười  nói
             “Nhuộm gì ! Da tao bị bệnh gọi là bạch tạng nhưng

             đốc Dỵ nói nếu không ngứa ngáy thì cũng chẳng sao,
             chỉ cái tội mất đẹp trai các em chê !” Tôi phải an ủi
             “không  sao  bộ  râu  mày  còn  cứng  thì  vẫn  còn  ăn

             khách lắm !”
                  Nhìn Đỗ Trí Khang người mảnh khảnh như sếu

             vườn, tôi  lại nhớ  tới  Bùi  Văn  Tước  thuở  xưa, cũng
             dáng người cao cao gầy gầy. Tôi nhớ Tước vì Tước
             có ông anh ruột cao như Tước và cũng là dân áo liền

             quần rất bay bướm ! Người điềm đạm ít nói hay cười
             nhưng đào đóm đếm đầu ngón tay không đủ ! Khi gặp
             Khang tôi nói ngay “thấy mày không thay đổi, trông
             vẫn vậy, khá lắm”. Khang nói ngay “mày không thấy
             tao có gì thay đổi à, nhìn kỹ lại xem?” Tôi cố gắng

             nhìn ngang nhìn dọc mà vẫn chưa nhận ra có gì thay
             đổi, Khang bèn bật mí “tao cạo râu rồi !” Tôi cười
             nói “như vậy lại càng khá hơn vì mày không cần mồm

             miệng đỡ tay chân nữa!”
                  Lang thang thêm trong giới bạn bè tôi xin kể tiếp

             vì nó dính dáng tới tôi.  Số là sáng ngày hôm sau thứ
             bẩy  14/9,   ông  Tiến  sĩ  Hóa  học  gọi  tôi  nói  chuyện,


             98                                       Cuối Đời Nhìn Lại
   103   104   105   106   107   108   109   110   111   112   113