Page 116 - CuoiDoiNhinLai-16_CanhTy
P. 116

ngày Tết thiêng liêng của gia đình đến với người bạn
             trong giờ hấp hối. Ấy là lời “kinh độ người đang hấp
             hối” mà anh Độ đọc để nhà tôi thanh thản ra đi. Có
             thể nói cuối đời nhà tôi đã được phủ kín bởi lòng yêu
             thương của bè bạn anh từ khắp nơi chân trời góc biển

             đưa nhà tôi về chốn vĩnh hằng.

                                             *

                  Tang  ma  xong,  tôi  lại  nghĩ  tới  thời  gian  vợ  để
             tang  chồng  con  cái  để  tang  cha.  Người  này  nói  ba
             năm. Người kia 15 tháng. Phải thú thực rằng tôi rất

             mù mờ. Mặc dù tôi biết những việc này đều có nhiều
             sách  đã  ghi  như  trong  Việt  Nam  phong  tục  của  cụ
             Phan Kế Bính hay trong Thọ Mai gia lễ. Song tuổi trẻ
             vô tư và nhất là việc kiếm ăn mờ mắt xứ người, tôi
             chưa bao giờ tìm đọc cả. Giá mẹ tôi còn, cụ sẽ chỉ cho

             cách  ăn  cách  mặc  thế  nào  của  một  người  góa  phụ.
             Lòng tôi phân vân chẳng biết tang chế, ngày tháng để
             tang chồng ra sao. Thôi thì tâm tang là trên hết.

                  Nhưng phải nói thật rằng tâm hồn tôi cũng như
             bao  người  dù  mất  quê  hương,  song  phong  tục  tập

             quán, thậm chỉ kể cả các giáo điều khe khắt mà ta cho
             là thái quá, nếu vô tình hay cố ý quên đi, lúc đó ta thật
             sự mất gốc. Đó là điều mà lúc nhà tôi thấy sức khỏe

             càng  ngày  càng  suy  yếu  đã  dặn  dò  tôi  rằng  “nếu
             chẳng may anh có mệnh hệ nào thì cũng phải cưới vợ

             106                                      Cuối Đời Nhìn Lại
   111   112   113   114   115   116   117   118   119   120   121