Page 12 - CuoiDoiNhinLai-16_CanhTy
P. 12
nhiên, vô vị lợi. Bạc vàng chẳng mua được. Danh lợi
chẳng có chỗ chen vào. Chỉ có hai tiếng “mày, tao”
bền vững đi đến cuối đời.
Chính nguồn thương yêu ấy mà bạn bè nơi góc
biển chân trời vào mùa thu năm Kỷ Hợi đã cùng nhau
họp mặt kỷ niệm 60 năm ngày ra trường. Hình ảnh
đám học trò xưa mười tám, đôi mươi, giờ phần đông
đã trên dưới 80. Người xe lăn, kẻ chống gậy. Mắt mờ,
tai nghễnh ngãng, dắt díu nhau như hoạt cảnh của bài
ca Hội nghị Diên Hồng đến với nhau bằng ngôn ngữ
ngày xưa quanh gốc điệp già trong sân trường yêu
dấu. Ta quên ngôn từ ấy, tự thân đã chối bỏ cái quý
giá nhất trong ta. Và cũng chẳng ai trách móc ai
chuyện ấy làm gì. Thương yêu nhau thì đến, không
hợp thì đi. Bởi làm gì có đoàn này hội nọ mà ràng
buộc lẫn nhau. Và hôm nay Xuân mới lại về, biết bao
nỗi nhớ nhung người còn kẻ mất.
Trong thiêng liêng giờ phút Giao thừa dù chân
tay run rẩy, chúng ta vẫn thắp nén nhang thơm trên
bàn thờ Tổ tiên cầu xin một năm mới bình an. Tuổi
già giờ là thế. Vinh quang, tủi nhục cũng nếm đủ rồi
và nghiệm ra rằng tất cả chỉ là hư vô, ngoài tình yêu
gia đình và bằng hữu. Nếu Thượng đế ban ơn cho ta
một chút hành trang mang theo. Tôi xin Người chỉ
mang theo hai thứ ấy mà thôi.
2 Cuối Đời Nhìn Lại