Page 13 - CuoiDoiNhinLai-16_CanhTy
P. 13
Trong tâm thức đêm nay lòng tôi muốn khóc.
Bởi mùa xuân rồi cũng đi qua. Chúng ta chẳng còn gì
ngoài cõi đời cô quạnh. Ngày qua ngày đón nhận từ
nơi gần gũi cũng như từ chốn xa xôi những tin vui thì
(*)
ít, tin kém vui thì nhiều . Nghĩ lại cái tuổi bẩy, tám
mươi chẳng cần đếm thời gian về mốc trăm năm. Sáu
mươi năm trôi qua bạn bè 59 chúng ta lần lượt ra đi
nhiều quá. Tuổi ấy đưa tiễn nhau vẫn còn rơi nước
mắt tiếc thương. Người còn kẻ mất. Nay chốn quê nhà
đếm chưa đủ mười người. Năm đi một, năm đi hai.
Vàng bay hơn cả lá thu. Nỗi tiếc thương này chưa
phai lại tiếp nỗi xót xa kia. Nghe tin nhau ốm đau, gọi
nhau mà tới. Nếu về đất Phật, đất Trời thì xa mấy
cũng lặn lội tiễn đưa nhau. Tự động gọi nhau mà đến,
mà đi. Nào có khác gì cha Lạc dặn mẹ Âu Cơ: “Có
xẩy ra việc gì thì cùng báo cho nhau” khi người ở non
Tiên, người ra biển rộng. Chỉ thế thôi. Suy ra là MÕ
cả, chẳng ai ra lệnh cho ai. Đó là cái tình đồng môn
keo sơn gắn bó. Giữ cái Lễ với nhau. Cha mẹ ta và
các Thầy ta đã dạy ta như thế mà.
Cho nên ta hãy ôm nhau trong gần gũi. Ta nhớ
nhau trong xa xôi để mừng chúng ta còn nhau mãi
mãi…
BBT
(*) Câu của LQA
Xuân Canh Tý 3