Page 84 - CuoiDoiNhinLai-16_CanhTy
P. 84

Sau  khi  thi  đậu  vô  Đệ  Thất  mình  bị  bắt  ở  trọ
             không gặp em nữa. Có về nhà vài ba lần nhưng đều
             mất tích biệt tăm.



                  Trời  hơi  chạng  vạng.  Xóm  nhà  lá  khu  Bà  chủ
             Phát đã lốm đốm lên đèn. Mùi cơm sôi, mùi cá kho
             hòa với mùi củi cành cây cao su chưa khô cháy tươm

             dầu  quyện  lên  trong  không  khí  thành  nét  đặc  trưng
             buổi trời sắp tối của xóm. Chú Ba Huê bẻ mạnh tay
             lái  lách  tránh  mấy  đứa  nhỏ  đương  mải  mê  chơi  trò

             Thiên Đàng Địa Ngục Hai Bên rồi quanh cua từ từ
             chạy xe vô con đường nhỏ đầy bông bụp của sân nhà.
             Khi tiếng nổ lịch bịch phát ra từ chiếc cần câu cơm
             của chú còn vang dội ở xóm nhà thằng Bé sứt môi thì
             thằng  Dần  từ nhà dưới đã đi chậm  chậm  ra  tới  cửa

             buồng. Tay nó níu tấm ri-đô để vạch ra một lổ nhỏ
             nhìn coi chuyện gì sẽ xảy ra. Nó ngó lấm lét chú Huê
             trong  khi  chú  sửa  lại  cách  đậu  chiếc  xe  cho  ngay

             ngắn. Trong nhà, vợ chú, má con Én, trở mình trên cái
             giường tre nhưng cũng chưa chịu ngừng bài hát còn
             đương dang dở. Thím tay cầm cuốn bài ca đưa thẳng
             trước mặt, cố lấy hơi hát lớn hơn bản Vọng cổ trong
             tuồng Hạnh Nguyên Cống Hồ của thời xa xưa:


                         Nhìn dòng sông đen hắc,
                         Nhớ xứ thể cắt can trường.

             74                                       Cuối Đời Nhìn Lại
   79   80   81   82   83   84   85   86   87   88   89