Page 147 - Cuối Đời Nhìn Lại Số 18 - Xuân Nhâm Dần (2022)
P. 147

gói to, nhỏ, hai ba lần giấy lỉnh kỉnh, dù ông có ghi
              chú  đàng  hoàng,  vì  sợ  ông  ngụy  trang  dấu  …gì

              trong  đó  chăng.  Hổng  có  đâu,  mấy  thứ  đó  ông
              không màng. Bắt gặp bà lén bán mớ sách cũ cho ve

              chai, ông giận dữ đòi lại, mà cái gì cần bỏ thì cho
              họ luôn, không bán. Trước khi mất, ông đã chỉ huy
              dọn cái tủ sách lên lầu với mong ước con cháu sau
              này  cũng  có  đứa  thành  danh,  không  phải  chỉ  lo

              kiếm  cơm  hai  bữa  mà  còn  biết  đọc  sách  và  trân
              trọng kiến thức xưa.

                   Từ  ngày được  tự do kê dọn  theo ý  mình, bà
              thu  dọn  hết  đống  kìm  búa,  khoan…  trong  phòng

              ngủ mà các con đã góp ý với ông là nên cất xuống
              nhà kho cho phòng ngủ thoáng mát, nhưng vẫn “u
              như kỹ”. Một con thằn lằn chết khô trong ngăn để

              kìm búa có lẽ do bị bà táng một búa lúc bà làm thợ
              vịn phụ ông làm thợ mộc đóng bàn ghế xinh xinh
              tận dụng những mảnh gỗ còn dư, khi cất dụng cụ

              vào đây mà. Lau dọn sạch sẽ, “để trống không để
              gì” theo khẩu hiệu  ông nhắc nhở  dưới  bếp  (ý nói
              không được để gì lên cái microwave).Từ đó giã từ

              mùi khăm khẳm khó chịu mà bà đã tốn bao nước
              hoa, bao nước dội cống vẫn không hết.

                   Tự do muôn năm!



              Xuân Nhâm Dần                                           137
   142   143   144   145   146   147   148   149   150   151   152