Page 22 - Cuối Đời Nhìn Lại Số 18 - Xuân Nhâm Dần (2022)
P. 22

Hổ nhớ Rừng là âm vang nhung nhớ điêu tàn,
             vọng lại  sau  kiệt  quệ,  bi  ai, tuyệt  vọng, vì nỗi suy
             thoái đau thương tưởng nhớ một thời quá khứ. Tiếc

             và nhớ thời oanh liệt trong hư không:

                   Gặm một khối căm hờn trong cũi sắt
                   Ta nằm dài trông ngày tháng dần qua
                   Nhớ cảnh sơn lâm với bóng cả cây già

                   Nhớ tiếng suối gào ngàn, với giọng nguồn thét
                        núi
                   Nhớ những lúc khúc trường ca dữ dội

                   Ta bước chân lên dõng dạc đường hoàng
                   Lượn tấm thân như sóng cuộn nhịp nhàng
                   Vờn bóng âm thầm lá gai cỏ sắc

                   Trong bóng tối mắt thần khi đã quắc
                   Là khiến cho mọi vật đều im hơi
                   Ta biết ta chúa tể của muôn loài

                   Của chốn thảo hoa không tên tuổi...

                   Hình ảnh oai phong của chúa sơn lâm, tha thiết
             đến ủ ê, nung nấu hoang tàn...

                   Đó là Hổ trong thơ Thế Lữ. Là nỗi u tình trong
             trung trinh, vàng son tiếc nuối.

                   Tuy thân hình to lớn vạm vỡ, đồ sộ, nhưng hổ

             di chyển rất nhẹ nhàng, bước chân không gây tiếng




             12                                        Cuối Đời Nhìn Lại
   17   18   19   20   21   22   23   24   25   26   27