Page 60 - CuoiDoiNhinLai-2019Flip
P. 60
người ra chứ ích gì. Anh tôi chỉ ừ hữ cho qua chuyện
chứ chẳng thay đổi gì cả. Mỗi lần anh sang làng bên
họp hành thường ra cả chục bài toán cho tôi làm , khi
anh về sẽ kiểm tra. Nhưng anh vừa bước ra khỏi cổng
là tôi cũng vụt đi chơi. Bữa cơm chiều, mẹ tôi bảo con
không lo làm bài đi kẻo anh con về là ốm đòn đấy.
Sáng ra là tôi đã nhẩy chân sáo ra khỏi nhà đàn đúm
với đám bạn trong làng rồi. Đến khi anh tôi về, tôi mới
làm được vài bài, lại còn sai nữa nên lại ăn cốc. Bơi lội
với bạn bè trong ao làng thì được nhưng tắm táp sạch
sẽ thì không bao giờ, nên mẹ tôi cứ phải lôi tôi ra ao
gội đầu kỳ cọ rất đau. Mẹ tôi thường than cái thằng
xấu ngưới xấu cả nết ! Răng nó có cắm chân nhang
cũng không đổ! Vì tôi có bao giờ xỉa răng đâu. Tôi lại
thường hay vào khung cửi của mẹ tôi cắt trộm sợi tơ
làm dây câu cá. Mẹ tôi biết mà chẳng nói gì, chỉ kiên
nhẫn ngồi mầy mò nối lại. Đôi lần tôi nghe thấy tiếng
mẹ tôi thở dài. Có lẽ thấy con vắng bố mẹ càng thương
hơn chăng ?
Năm 1950 cha tôi liên lạc được với gia đình rồi
đón chúng tôi lên Hà Nội. Mẹ tôi nhất định ở nhà quê
trông nom ruộng vườn mồ mả tổ tiên nhà chồng mà
trong thâm ý cũng không muốn làm vướng bận cha tôi
để cha tôi thoả chí bình sinh. Ở Hà Nội, cha tôi xin cho
tôi vào học Trường Tiểu Học Nguyễn Công Trứ còn
54 Cuối Đời Nhìn Lại