Page 77 - CuoiDoiNhinLai-2019Flip
P. 77

Một công việc đã cho tôi một bài học nhớ đời. Tát
            nước. Một gầu đan bằng tre nứa, có bốn dây dài, dùng
            tát nước từ thấp lên cao. Người ta làm nhịp nhàng. Đến

            lượt tôi. Không đạt, lúc gầu không nước, lúc gầu đổ lại
            nước xuống. Anh bạn cùng làm, gắt, rồi la, rồi quát….
            tôi yên lặng nghe, mình sai mà… Giận quá, hỏng mãi,

            anh ta chửi … vẫn yên lặng… nghe và lúng túng….
            Nổi cáu, anh ta quát: “Thầy giáo gì mà ngu như bò”.
            Đúng.  Ngu  thật.  Mà  tại  sao  không  ngu  như…  trâu

            nhỉ…. À nhớ rồi, một nông dân đã giảng cho tôi : một
            đàn  trâu  đi,  gặp  vũng  nước  hay  vật  chướng  ngại,  tự
            động  biết  rẽ  sang  hai  bên,  bò  cứ  lao  tới.  Xem  TV,
            “Animal  Planet”,  đàn  bò  linh  dương  qua  sông  nhẩy

            dẫm đạp lên nhau, chết đầy sông, cá sấu, chim… ăn
            không xuể…. Vâng tôi là thầy giáo ngu như bò. Mà

            sao anh ta biết tôi là thầy giáo. Lúc còn ở Củ Chi, tối,
            cơm  nước  xong,  chúng  tôi  ngồi  chuyện  tào  lao.  Hỏi
            thăm nhau nghề nghiệp trước khi vào đây. Có anh là
            lính  nhẩy  dù,  biệt  động  quân,  thủy  quân  lục  chiến,

            pháo binh, thiết giáp…. Đủ hết. Đặc biệt có cả bộ đội
            phục viên ! Thế là có màn vui đùa. Anh nhẩy dù bảo:
            thấy bọn tao bung ra khỏi máy bay, lũ bay chạy són

            đái ! Anh bộ đội : sức mấy, bọn bay lơ lửng trên trời, ở
            dưới chúng tao thỏa sức “đoàng đoàng”, tụi bay rụng
            như sung ! … “sức mấy” bung dù là bọn tao đã “tạch





                                                       Xuân Kỷ Hợi  71
   72   73   74   75   76   77   78   79   80   81   82