Page 8 - CuoiDoiNhinLai-2019Flip
P. 8
văn bạn viết mà như thấy bóng mình đang ở đó. Một
kỷ niệm tuổi ấu thơ nơi làng cũ. Nhân vật ấy cũng là
tôi, là đứa bé ngày nào hò hét chạy theo sau chiếc kiệu
có Thần Hoàng ngồi trên đó. Kiệu chạy như bay vượt
qua dòng sông Đáy, chắc sang thăm ông Thần làng bên
rồi lại vượt sông về ngồi uy nghi trước mâm lễ cúng,
có cái đầu heo luộc, mắt trợn lờ đờ, cái mõm dài nhe
răng ngậm cái đuôi còn lốm đốm lông tơ ...làm sao thế
nhỉ ? Thì ra lớn khôn tác giả mới hiểu rằng : Lễ cúng
ấy biểu lộ tấm lòng thành. Không lừa thần linh. Thần
đã chẳng lừa thì sống với nhau phải có tình có lý, có
đầu có đuôi mà giữ đạo làm người.
Sau hội hè đình đám tưng bừng, Thần vui mà trai
gái còn vui hơn. Gieo hạt nẩy mầm cho mùa xuân tới.
Tôi lại thấy tôi lẽo đẽo theo sau bà nội đi chùa xem
những buổi lên đồng. Khung cảnh nơi đây giòn dã lời
ca tiếng hát êm đềm theo tiếng đàn mộc, đàn đáy hòa
với tiếng trống nhẹ nhàng cầm nhịp. Nhiều lần tôi đã
ngủ say trong âm thanh ấy cho đến lúc bà gọi ra về.
Lộc Thánh bà đưa cho là phẩm oản cái xanh cái đỏ
cùng mấy trái muỗm lớn hơn trái cau. Rồi tôi đi lang
thang cùng tác giả vào đêm Giao thừa. Mà năm nào
chẳng vậy, hai bà cháu tôi đi trong giá lạnh đến chùa
làng trước giờ năm mới bước qua. Ba gian chính điện
đèn, nến sáng lung linh. Hương hoa tỏa ngát mùi thiền.
2 Cuối Đời Nhìn Lại