Page 206 - DacSan60NamHoiNgoCVA59
P. 206

Ngày  20/2/2012:  Buổi  sáng  tôi  đang  định  đem  tiền
            của  Trần  Lam  Giang  từ  Sacramento  gửi  về  nhờ  đưa  đến
            phúng điếu Thành thì cô Vĩnh (con cụ Hiếu Chân) gọi bảo
            “vợ của anh Lợi nhờ em đem tiền xuống mà em không biết
            nhà“. Tôi hỏi mấy giờ cô đi được. “Dạ 5 giờ“. Thế là tôi
            đành chờ buổi chiều đi một thể. Mãi 7 giờ tối tôi mới trở
            về.  Tôi  thấy  nhẹ  người  khi  đã  làm  xong  việc  của  Giang
            cũng như hôm trước làm xong việc ủy quyền của Thắng đối
            với Thành. Tôi cũng được chị Thành cho biết là 2 giờ đêm
            nay cô Loan – em của Thành mới về tới Việt Nam”. Thật
            may cho em còn được nhìn thấy mặt người anh ruột thịt ở
            phút cuối cùng chứ quá 6 giờ sáng mai thì nắp áo quan đã
            đậy, em sẽ ân hận biết bao.

                 Đêm 20/2/2012: Tôi có tật đã hẹn ai đi đâu thì suốt
            đêm không ngủ được. Đêm nay là đêm 20. Đêm cuối của
            Thành, thân xác còn trên thế gian này. Tôi cũng chẳng ngủ
            được dù Khánh hẹn 4 giờ sẽ đón tôi xuống tiễn đưa Thành
            vào  6  giờ  sáng  mai  (21/2).  Tôi  nhìn  đồng  hồ  mới  1  giờ
            đêm. Cả nhà tôi đang yên giấc ngủ sâu. Nhẹ mở tivi kênh
            HBO, tôi chợt thấy phim chiến tranh thế giới lần thứ hai
            đang  chiếu  nửa  chừng.  Hình  như  là  phim  quân  Mỹ  đang
            vượt  qua  cầu  sông  Rhin  trên  đất  Pháp.  Hình  ảnh  những
            người lính gian khổ, mệt nhọc tiến lên chiếm từng thước
            đất trong tiếng bom đạn nổ tung, xác người vật xuống, tôi
            lại nhớ tới những bạn bè đồng môn của tôi cũng một thời
            đủ  loại  quan  võ  quan  văn.  Lịch  sử  đã  chém  ngang  lưng
            chúng tôi ở tuổi chưa đến 40. Từ đấy gian khổ chia ly, máu
            và nước mắt nhiều hơn  chút hạnh phúc cỏn con khi thấy
            mình còn sống. Tôi biết bạn bè tôi lúc ấy dù ở quê nào cũng
            là những tên Do Thái lang thang nhục nhằn chịu đựng nuôi
            vợ nuôi con, cho chúng nên người. Kỳ vọng ở thế hệ thứ
            hai. Cái hoài bão của một thời tuổi trẻ vàng son của chúng

            Đặc san Hội ngộ 60 Năm CVA59                      Trang 197
   201   202   203   204   205   206   207   208   209   210   211