Page 94 - DacSan60NamHoiNgoCVA59
P. 94

Tôi  chở  Ánh  bằng  Motobecane  lên  Dalat  nghỉ  hè.
            Ngày nào cũng là ngày nghi, thứ Bẩy, Chủ nhật thì có thêm
            tụi bạn ở Võ Bị Khóa 16 ra chơi, nào là Hồng Bảo Hiền,
            Nguyễn  Kim  Đễ  nào  là  Vi  Kim  Sinh.  Hôm  đó  cả  toán
            (không hiểu sao, không ai có bạn gái cả) kéo nhau đi Cầu
            Đất tình cờ lại gặp một toán nữ sinh ở Phan Rang lên chơi,
            hết đi vào vườn mận lại vào vườn susu. Trong đám con gái,
            có con của ông Trưởng Ty Cảnh Sát Phan Rang, bạn học
            của  cô  Sô,  em  gái  thằng  bạn,  cứ  bị  đau  bụng  hoài,  mọi
            người đùa bắt Nguyễn Ánh phải chữa cho khỏi, ba sạo giới
            thiệu là Sì Pán biết bốc thuốc và đổ diệt đêm qua Sì Pán
            làm gì để cho cô ấy bị đau bụng, trách nhiệm là do ông hết.
            Ánh lại rất hiền chẳng dám cãi hay thanh minh gì cả, nhất
            là đám con gái thì ngủ ở một phòng riêng còn con trai thì
            tất  cả  ngủ  ở  phòng  khách,  làm  sao  có  chuyện  gì  sẩy  ra
            được. Tên Sì Pán gắn liền với Nguyễn Ánh từ đó, chứ hồi
            còn ở CVA, Ánh chưa có tên đó, bởi vậy khi nói đến Sì
            Pán, các bạn ở lại VN, chẳng ai biết mà mò.

                 Ngày xưa, trường CVA còn có một lớp con gái, tôi là
            một thằng hay bắng nhắng nên làm cho nhiều bạn ghét vô
            cùng.  Theo  tôi  biết  thì  người  ghét  tôi  nhất  là  Hoàng  Cơ
            Định vì tôi đã khám phá ra mối tình học trò thầm kín của
            bạn, không biết có đúng không? Có lẽ là mối tình đầu đời
            khi học lớp Đệ Tam, tức là lớp 11 bây giờ. Không trân quý
            tình yêu của bạn, tôi lại cố ghép và phanh phui trên bảng
            đen cho cả lớp cùng biết với dòng chữ to tướng: “Định yêu
            Ngân”, đến bây giờ nghĩ lại, tôi bậy thật. Nếu thời đó tôi
            không nghịch như vậy thì biết đâu, mộng ước của Định đã
            thành rồi. Học giỏi, đẹp trai, con nhà gia thế mà, ai chẳng
            mê. Bây giờ có hối cũng không còn kịp nữa.
                 Hàng năm các trường công đều có một ngày tổ chức
            trình diễn văn nghệ chung ở rạp Thống Nhất. Các ban Văn

            Đặc san Hội ngộ 60 Năm CVA59                       Trang 85
   89   90   91   92   93   94   95   96   97   98   99