Page 92 - CuoiDoiNhinLai-16_CanhTy
P. 92

‘Tới nước nầy mà còn e lệ gì nữa! Bộ chưa từng
             cho  ai  coi  sao  mà  che.’  Cả  bọn  cười  ồ,  không  khí
             buồn bã sợ sệt hình như đã bớt chút đỉnh.

                  Người lính trẻ ngồi trước bàn để đống Thẻ Kiểm
             Tra buồn tình giở ra coi từng thẻ. Bỗng anh sửa lại thế

             ngồi, chăm chú ngó vô tấm thẻ cầm trên tay nảy giờ,
             đọc lại lần nữa rồi ngước mặt lên với đám đông. Anh
             đọc tên người mang thẻ và kêu lên ngồi trước mặt để
             hỏi chuyện:

                  ‘Cô tên nầy? Hay là mượn thẻ của ai? Sao không

             giống hình trong thẻ?’
                  ‘Dạ  thẻ  của em.  Em  là  Hồng thị  Én!  Ai  ở  đây

             cũng đều biết là thẻ của em.’

                  ‘Cô lúc nhỏ ở khu Vườn Lài?’

                  ‘Sao thầy biết?’

                  ‘Nghiệp vụ mà. Chúng tôi có cách riêng.’

                  ‘Đâu cô nói về thời gian lúc nhỏ của cô ở đó rồi
             tại sao cô đi khỏi xóm. Làm gì để sống. Có vô Khu
             không mà bỏ đi bí mật vậy?’

                  Cô gái lấm lét ngó vô mặt người đối thoại:

                  ‘Thầy  đừng  nói  vậy  tội  nghiệp  em.  Làm  gái  ở

             đây  đã  khổ  lắm  rồi.  Mắc  vô  cái  tội  đi  Khu  có  mà
             chết.’

             82                                       Cuối Đời Nhìn Lại
   87   88   89   90   91   92   93   94   95   96   97