Page 54 - Cuối Đời Nhìn Lại Số 18 - Xuân Nhâm Dần (2022)
P. 54

Chiến  tranh  lan  tràn  khắp  các  thị  trấn,  năm
             1947 gia đình tôi phải tản cư khỏi tỉnh lỵ Thái Bình
             trở về quê làng Niềm Hạ. Hàng ngày tôi phải đi bộ 2

             cây số xuyên bờ ruộng, nhẩy qua nhiều vũng nước
             đọng đầy  đỉa,  một  trong  những  loại  sâu  mà  tôi  sợ
             nhất, để tới nơi học tại một địa danh nổi tiếng của

             làng  là  đền  Vua  Rộc.  Lớp  học  tạm  trú  tại  đền  do
             thầy  Vũ  Văn  Tịch  chạy  loạn  tản cư về làng tôi  và
             thầy đã cố gắng dậy mọi trình độ để các học trò theo

             cha  mẹ  tản  cư  đang  trú  ngụ  quanh  làng  không  bị
             gián đoạn bỏ học. Tại đây tôi được ngồi chung lớp
             vói Vũ Trọng An (“An Bateau” hiện cư ngụ tại Nam

             California) là con trai trưởng của Thầy. Đối với đám
             học trò tụi tôi, thời gian này thật vui, vừa học vừa
             chơi, khoảng gần 30 học sinh đủ thành phần lớn bé
             học chung một phòng.  Mỗi khi nghe tiếng máy bay

             của không quân Pháp là cả lớp chạy tán loạn ra hang
             hốc đá ẩn núp tránh bom đạn lạc mặc dầu máy bay
             chỉ  bay  qua  trên  không  rồi  chuyển  hướng  đi  nơi

             khác. Khi không còn nghe tiếng máy bay nữa, học
             trò mạnh ai người đó lục tục trở lại lớp nhưng nhiều
             học trò lợi dụng cơ hội này lang thang quanh đền, tò

             mò xem những bí ẩn của ngôi đền mà thiên hạ đồn
             rằng có 2 rắn thần rất lớn nằm chầu phủ phục canh
             gác đền?  Sau này tôi mới hiểu là lời đồn đại có mục



             44                                        Cuối Đời Nhìn Lại
   49   50   51   52   53   54   55   56   57   58   59