Page 128 - Cuồi Đời Nhìn Lại Xuân Giáp Thìn - 2024
P. 128
ông vẫn còn tác phong của một kẻ tài hoa phóng túng.
Ông mỉm cười nhỏ nhẹ thuật lại cho tôi nghe câu
chuyện cũ : “Sự gặp gỡ của chúng tôi thật là chuyện
tình cờ, có thể nói là do duyên trời đưa đến. Chiều
hôm ấy, vào năm 1926, tôi và một vài bạn làng văn
ngồi uống rượu ở nhà hàng Continental đường Catinat
(Đồng Khởi hiện nay). Chúng tôi ngồi dưới mái hiên
nhìn qua bên đường, kẻ đi người lại, trong đám đông
tôi bỗng để ý đến một người bận quốc phục, khăn đen.
Anh Cử Tùng Lâm như liên cảm với tôi, buột miệng
nói : Thi sĩ Tản Đà đó !
Vốn dĩ yêu thơ Tản Đà bấy lâu nay, tôi bèn kêu
anh bồi bảo chạy theo ông và mời ông đến bàn tôi nói
chuyện.
Từ lâu tôi đã mến tài thơ của Tản Đà, nay Diệp
văn Kỳ mới thấy con người thật của Tản Đà bằng
xương bằng thịt. Hai bên chủ, khách được ông Tùng
Lâm giới thiệu rồi Diệp văn Kỳ mời ông Tản Đà một
ly rượu mạnh. Ông hỏi thăm nhà thơ từ Bắc vào Nam
có việc gì. Trong lúc men rượu đã ngấm vào người,
ông Tản Đà dốc bầu tâm sự như nói với một người
bạn thân thiết: “Tôi nghỉ xuất bản An Nam Tạp chí
rồi mà còn nợ của ông Bùi Bồ chừng ngàn rưỡi bạc.
Tôi có quen ông Nguyễn thành Út ở Vĩnh Long nên
118 Cuối Đời Nhìn Lại