Page 126 - CDNL-2018Flip
P. 126

Xin nói qua về cái tên “người tình không chân dung”
            này mà lâu nay tôi vẫn dùng để gọi cái computer. Từ
            ngày qua Mỹ năm 1990, biết sử dụng máy điện toán,
            rồi công ăn việc làm của tôi liên quan tới cái computer,
            dần dà tôi đâm ra say mê “nàng” (“cái” computer mà).
            Ngồi suốt ngày ở sở không đủ, tối về tôi còn ngồi đến
            khuya, và sáng ra thức sớm cũng vẫn cặp kè bên cạnh
            “nàng”. Từ ngày về hưu, tôi càng say đắm trầm trọng
            hơn. Đến độ bà xã phải ra tối hậu thư : “Sao, bây giờ
            mê computer rồi không ngó ngàng gì vợ con nữa phải
            không  ?”  Tôi  trấn  an  :  “Computer  chỉ  là  người  tình
            không chân dung của anh, làm sao thay thế được em là
            người tình muôn thuở”. Câu nói đó nghe có vẻ “mát
            dạ”, khiến bà xã để cho tôi tự do mê “nàng”.

            Trở lại với câu chuyện “Để quên người tình”:

            Chuyện  khởi  sự vào khoảng  12  giờ  trưa thứ  Tư  19
            tháng  9  vừa  qua  (năm  2004),  trên  đường  bay  từ  Los
            Angeles về nhà, tại trạm kiểm soát an ninh phi trường
            Burbank.  Theo  qui  định,  tôi  phải  lấy  laptop  ra  khỏi
            backpack,  cho  chạy  qua  scanner  kiểm  soát.  Khi  qua
            bên kia, nhận lại hành lý, tôi vô tình bỏ quên laptop,
            không lấy cất vào backpack. Và cứ thế tôi lên máy bay
            về thẳng nhà.

            Chuyện quên này quả là hi hữu, khó hình dung được
            làm sao tôi có thể đãng trí đến thế. Nhưng chuyện gì
            xảy ra cũng có lý do của nó.

            Nguyên  là  khi  đi  qua  scanner,  tôi  dùng  2  cái  trays
            (khay), một “tray” để cái laptop, một “tray” tôi bỏ tất
            cả những thứ hầm bà làng trong túi quần và trên người,

            120   Cuối Đời Nhìn Lại
   121   122   123   124   125   126   127   128   129   130   131