Page 199 - CuoiDoiNhinLai-2019Flip
P. 199

Em hiểu rằng có vớt vát bấu víu thì từ đây cũng chỉ là một đời

            hiu quạnh mà thôi.

                 Thưa anh,


                 Nhưng chính lúc buồn thương vơi bớt thì em lại cảm thấy

            mọi sự trong đời tẻ nhạt. Đôi khi như trong em, em cảm thấy xa

            lạ cả với chính mình, lạc lõng ở một nơi nào mà mình cũng

            chẳng nhận ra mình. Hình như ở cuối cuộc đời, em mới hiểu

            được tâm trạng của kiếp người vô vọng.


                 Em có tuổi thơ không đẹp, không vui. Mồ côi cha từ nhỏ

            nhưng lớn lên nhìn hình bố trên bàn thờ, em hãnh diện là con của
            bố. Cũng vô vàn ơn mẹ. Bà một mình vất vả, chống chọi nuôi


            con. Phải chăng vì thế mẹ phải quên đi phần nữ tính cố hữu nên
            em không được hưởng nhiều sự chăm sóc dịu hiền của mẹ. Nhưng

            nếu không có sự dạy dỗ như thế của mẹ chắc em không nên người.

            Mẹ mất đi mới nhớ. Mới hồi tưởng lại bao gian truân vất vả

            của người.


                 Mẹ sinh em vào mùa thu. Dắt díu em rời Hà nội cũng

            đang mùa chuẩn bị Tết Trung thu. Bỏ quê ra đi đường đường

            chính chính vào đầu thu. Rồi mẹ chết cũng mùa thu và chồng em




                                                      Xuân Kỷ Hợi  193
   194   195   196   197   198   199   200   201   202   203   204