Theo bước chân Lang Thang lang thang.

Các bạn thân,

Khi viết chữ "lang thang" lập lại 2 lần trong tựa đề trên đây, tôi không hề bị tật cà lăm, và cũng chưa bị bệnh Parkinson làm rung tay. Hai chữ "lang thang" này, một là danh từ riêng được viết hoa, và một là động từ.

"Lang thang-động từ" thì các bạn đều biết rồi, tôi khỏi giải thích dài dông. Còn "Lang Thang-danh từ" là "tục danh" được một số các bạn gán cho bạn Đỗ Xuân Thắng.

Ở vào tuổi này, khi một số chúng ta bắt đầu ngại di chuyển, dù cho sức khỏe chưa đến nỗi nào và dù cho chỉ cần lái xe 1, 2 tiếng đồng hồ. Như trường hợp cá nhân tôi, ở cách San Jose chưa tới 1 tiếng đồng hồ, mà cũng họa hoằn mới lái xe đi gặp các bạn Phạm Bình, NA Cường, LO Dương, PH Độ ..., mặc dầu mỗi lần rủ rê, bạn Bình đều nhắc "Xuống chơi đi, hôm nay có Cường Dương đấy!"

Riêng bạn Đỗ Xuân Thắng thì khác, quanh năm suốt tháng vẫn còn chu du. Cá nhân tôi phải cám ơn bạn ta. Nhờ có Lang Thang lang thang đi thăm bạn bè các nơi mà tôi có dịp được gần gũi hơn, qua hình ảnh, với những bạn ở xa, mà chẳng dễ gì tôi tới thăm được.

Đầu năm nay các bạn thấy Lang Thang ngồi bù khú với các bạn "Nước Trong" Mấy tháng trước các bạn thấy Lang Thang tại Little Saigon, rồi tại San Jose. Trong tháng 7-2018 này, Lang Thang đã lang thang vùng Texas thăm Nguyễn Văn Thục, Bùi Công Huề, gặp gở Nguyễn Tiến Dỵ, Trịnh Đức Minh, Nguyễn Văn Trân và gửi hình dưới đây cho chúng ta.

NT Dzũng tường thuật

Ngày 17-7-2018 đến Lewisville thăm Nguyễn Văn Thục.

Ngày 17-7 Đỗ Xuân Thắng cùng với 2 bạn Trịnh Đức Minh và Nguyễn Văn Trân, từ Houston lái xe hơn 4 tiếng, lên Lewisville thăm và ở chơi một buổi tối với Nguyễn Văn Thục, gần đây đã mất thị lực vì hậu quả của bệnh tăng nhãn áp (glaucoma.)

Trích email ngày 18-7-2018 của Đỗ Xuân Thắng :

Đến nhà thấy nó thật tội ! Ngồi ngước mặt lên trần nhà, mắt không nhìn thấy gì, giờ chỉ nghe tiếng động xung quanh thôi. Bà xã nó phải ở gần suốt ngày đêm, lo cơm nước, giúp vệ sinh cần thiết cho nó. Hàng ngày có nhân viên bệnh viên đến chỉ đẫn cách thức người không nhìn thấy gì để tự đi trong nhà băng xe đẩy, hoặc bằng gậy, ít nhất cũng mấy tháng sau sẽ mới từ từ xử dụng quen dần, nhưng phải khỏe mạnh, giờ thấy nó con yếu. Hỏi chuyện thì nhớ. Nó nhắc từng bạn học, bạn quen, rất chính xác. Tụi tao đền nó vui lắm, khi ra về gửi lời thăm đến tất cả bạn bè."

Nguyễn Văn Trân kể : "Tao vừa bước vào nhà, nó nghe tiếng nhận ra tao ngay, trong lúc cặp mắt vẫn ngước lên trần nhà."

Từ trái: một thân hữu (anh Hoàng), Ng Văn Trân, Ng Văn Thục, Trịnh Đức Minh và ĐX Thắng.

Ng Văn Trân và Trịnh Đức Minh ngồi 2 bên Ng Văn Thục.

Ngày 22-7-2018 thăm Bùi Công Huề.

Nhận xét của ĐX Thắng sau chuyến thăm:
Thăm nó, năm nay khá hơn trước, nhưng đi lại trong nhà vẫn còn phải đẩy xe 4 bánh.

Ngày 22-7-2018 dự buổi nói chuyện về tim mạch
của Nguyễn Tiến Dỵ tại "Làng Tre".

Từ trái: TĐ Minh, NC Trân, ĐX Thắng, Ng Tiến Dỵ.

Trong phòng sinh hoạt của Làng Tre nơi NT Dỵ nói chuyện về tim mạch.

Chị NT Dỵ trong một màn văn nghệ giúp vui.


Trở về đầu trang