Page 216 - DacSan60NamHoiNgoCVA59
P. 216

ngồi học mà vẫn lén lấy ra xem, cha tôi không biết. Những
            đứa khác đều thế cả. Ít lâu sau, thấy tôi đi lại vất vả quá, sợ
            ảnh hưởng đến việc học hành, cha tôi lại tìm cách gởi tôi
            trọ học nhà của những  người  bạn  có nhà  gần trường.  Ba
            nhà tôi ở khá lâu và có nhiều kỷ niệm. Một ở Phố Hàng
            Đậu, một ở Phố Mã Mây và một ở Phố Hàng Bông. Ở Phố
            Hàng  Đậu  tôi  ở  trọ  với  mấy  bạn  các  trường  khác.  Trời
            nóng, đêm lau sạch sàn gạch hoa ở lầu hai ngủ cho mát.
            Nửa đêm tôi buồn ị mà ngại xuống nhà, tôi lén ra ban công
            ngồi xả xuống cống thoát nưóc mưa. Mấy hôm sau gặp trời
            mưa to phân rã ra khắp hiên trước nhà. Tôi làm mặt tỉnh
            của kẻ vô tội. Rồi chuyện cũng êm. Ở nhà Phố Mã Mây tôi
            có kỷ niệm đáng nhớ hơn. Tôi vẫn nhớ lời cha tôi dặn và
            tôi cũng muốn có tiền cha tôi thưởng để mua truyện đọc
            hàng tuần. Nhưng học hành thế nào cũng chỉ đứng ở mức
            35, 36 chứ không nhích lên được. Đến kỳ cha tôi ghé thăm
            hỏi chuyện học hành và kiểm tra thông tín bạ. Cuối cùng
            tôi cũng nảy ra sáng kiến. Tôi đi mua một lọ corrector về
            tẩy con số 5, số 6 đáng ghét đi chỉ để lại con số 3 đáng yêu
            thôi.  Mấy  lần  tôi  qua  ải  nên  vừa  được  khen  vừa  được
            thưởng.  Tôi  rủng  rỉnh  tiền  trong  túi  mua  truyện  đọc  mệt
            nghỉ. Nhưng một ngày kia, chắc trời không tựa nữa, cha tôi
            lại không đến một mình mà lại đến cùng anh Cả tôi. Chắc
            ông Cụ muốn khoe thành tích của tôi. Tôi đưa Học Bạ cho
            cha tôi mà hai tay run run. Cha tôi có vẻ rất vui rồi đưa cho
            anh Cả tôi và bảo, anh xem nó học rất khá đấy. Anh tôi cầm
            xem, cứ ngắm đi ngắm lại rồi tiến ra phía cửa sổ vừa soi
            vừa xem. Sau đó anh tôi trao quyển Học Bạ cho cha tôi rồi
            ghé tai cha tôi nói gì tôi không nghe rõ. Rồi anh ấy ra về,
            cũng chẳng nhìn gì tôi cả. Tôi biết là đã bể mánh, đứng như
            trời trồng. Cha tôi chắc rất giận nhưng lại hỏi tôi rất nhẹ
            nhàng, thực ra là thứ mấy ? Tôi đành thú thực hết. Rồi cha


            Đặc san Hội ngộ 60 Năm CVA59                      Trang 207
   211   212   213   214   215   216   217   218   219   220   221