Page 212 - DacSan60NamHoiNgoCVA59
P. 212

năm cái chân, cái chân ở dưới bụng cứ toài toài muốn bước
            xuống đất mà không với tới được. Tôi nhất định phải cho
            cha tôi biết điều tôi khám phá ra. Một buổi chiều tôi ra tận
            cổng đón cha tôi đi kinh lý về. Cha tôi vừa xuống ngựa là
            tôi đã chạy ra níu tay cha tôi kéo về phía chuồng ngựa. Cha
            tôi tỏ ra rất ngạc nhiên hỏi chuyện gì thì tôi nói ngay, để
            con chỉ cha xem con ngựa trắng có tới năm chân chứ không
            phải  bốn  chân  như  con  ngựa  đen  đâu.  Ra  tới  nơi  thì  tôi
            chưng hửng khi không thấy chân thứ năm dưới bụng con
            ngựa trắng nữa, nó biến đâu mất rồi. Cha tôi cười, xoa đầu
            tôi bảo, có thể ngày mai nó sẽ mọc lại.

                 Ở làng Kim Lũ, mẹ tôi vừa làm ruộng vừa nuôi tầm
            dệt tơ với sự phụ giúp của các anh chị tôi. Ngày nào anh cả
            tôi  cũng  dành  ra  một  buổi  dạy  tôi  học.Đây  là  những  giờ
            phút tôi sợ và ngán nhât. Vì sau buổi học nào đầu tôi cũng
            đầy những cục u do anh tôi cốc. Mẹ và chị tôi rất thương,
            thường bảo anh tôi có phạt thi dùng roi vọt mà phạt chứ cốc
            lên đầu chỉ làm tôi mụ người ra chứ ích gì. Anh tôi chỉ ừ hữ
            cho qua chuyện chứ chẳng thay đổi gì cả. Mỗi lần anh sang
            làng bên họp hành thường ra cả chục bài toán cho tôi làm ,
            khi anh về sẽ kiểm tra. Nhưng anh vừa bước ra khỏi cổng là
            tôi cũng vụt đi chơi. Bữa cơm chiều, mẹ tôi bảo con không
            lo làm bài đi kẻo anh con về là ốm đòn đấy. Sáng ra là tôi
            đã nhẩy chân sáo ra khỏi nhà đàn đúm với đám bạn trong
            làng rồi. Đến khi anh tôi về, tôi mới làm được vài bài, lại
            còn sai nữa nên lại ăn cốc. Bơi lội với bạn bè trong ao làng
            thì được nhưng tắm táp sạch sẽ thì không bao giờ, nên mẹ
            tôi cứ phải lôi tôi ra ao gội đầu kỳ cọ rất đau. Mẹ tôi thường
            than cái thằng xấu ngưới xấu cả nết ! Răng nó có cắm chân
            nhang cũng không đổ! Vì tôi có bao giờ xỉa răng đâu. Tôi
            lại thường hay vào khung cửi của mẹ tôi cắt trộm sợi tơ làm
            dây câu cá. Mẹ tôi biết mà chẳng nói gì, chỉ kiên nhẫn ngồi

            Đặc san Hội ngộ 60 Năm CVA59                      Trang 203
   207   208   209   210   211   212   213   214   215   216   217