Page 903 - Một Đời của Từ Băng - Ấn bản 2023
P. 903
Và đêm nay cũng vậy. Sau phút truy hoan vật
vã, mồ hôi của hai người toát ra nhòe nhoẹt mặt
sập mặc dù lúc đó ngoài trời lạnh mưa ngâu.
Cũng lại một động tác lấy tay Khóa Lương để lên
bụng mình như hồi trưa ngồi trên lòng ông bố, dì ba
Thanh dụi mặt mình vào cổ ông con nũng nịu:
- Này, sắp có “anh Khóa con” rồi đó. Ông bố
hì hục mấy năm chẳng ăn thua gì… cậu… cậu
mới… có một tháng mà bụng đã lum lũm đây này.
Khóa Lương nghe thấy, sờ thấy, người bỗng
dựng lên như sét đánh bên tai. Anh lắp bắp mặt tái
đi trong bóng đêm, ôm đầu rên rỉ.
- Thế này thì chắc bố tôi giết tôi mất.
Nghe thấy vậy dì ba Thanh nén tiếng cười
bảo:
- Không giết đâu, còn cảm ơn là khác.
Rồi dì dẫn giải:
- Mặt con như mặt bố. Mặt cháu như mặt ông.
Cùng khuôn đúc cả. Lo gì!
Trước khi nhẹ bước ra khỏi phòng, dì còn bẹo
má anh âu yếm nói:
TỪ BĂNG 901