Page 898 - Một Đời của Từ Băng - Ấn bản 2023
P. 898
sự ân đền oán trả của kiếp người. Bỗng cánh cửa
bên hông nhẹ mở, kèm theo chút ánh trăng thượng
tuần đã kéo ùa vào rồi tắt ngấm. Dì ba Thanh bước
nhẹ như mèo rồi sà xuống ôm chầm lấy Khóa Lương.
Bàn tay mịn màng của dì đã để trên miệng anh và
lời thì thầm nóng hổi bên tai:
- Tôi… tôi đây. Không phải đạo tặc gì đâu mà
là…
Có lẽ trong lương tâm còn một chút lễ này
giáo nọ, nên Khóa Lương ú ớ:
- Dì xuống đây làm gì? Thầy tôi mà biết thì chết
cả hai bây giờ.
Bây giờ thì không còn bàn tay nào bịt nhẹ
nhàng trên miệng Khóa Lương. Nhưng anh lại thấy
cả hai bàn tay ôm chặt và đầu anh đã nằm gọn
trong đôi vú phập phồng ép chặt vào mặt. Hóa ra
chiếc yếm đào của dì ba đã tuột tự lúc nào. Giọng
dì ba ngọt lịm trong tiếng cười khúc khích:
- Bây giờ có tiếng kèn tiếng trống đám ma
thổi vào hai tai thầy anh, ông ấy cũng chẳng nghe
thấy gì đâu… Say khướt rồi. Ngủ đến trưa mai dễ
mới mở mắt dậy nổi.
896 Một Đời