Page 55 - CuoiDoiNhinLai-16_CanhTy
P. 55
Tám Mươi
Ngồi Nhớ Mẹ
Lê Thế Hiển
Người xưa thường nói sống tới tuổi 70 hiếm lắm.
Tạ ơn Trời Đất, Tổ tiên, tôi nay đã quá 80 coi như cực
hiếm. Tôi đi đứng một mình chưa phải nhờ tới cái ba-
toong như ông bạn đồng môn đồng tuế Trần tiên sinh
ở thủ phủ bang California. Chỉ tội tấm lưng xưa cánh
phản giờ đã cong cong, bước đi thì đôi vai và cái đầu
đi trước bước chân. Còn tự “bay nhảy” như thế là
mừng. Thời còn đi cầy nuôi bầy con nhỏ, mỗi bữa tôi
thường ăn tới ba chén cơm là chuyện bình thường và
đặt lưng xuống là tôi kéo gỗ một mạch, không bao giờ
thấy mình có hạnh phúc lạc Thiên Thai cả. Nhiều khi
bà vợ phải lay qua lay lại như nhổ cọc tôi mới bò dậy.
Thế đó, ăn được ngủ được là tiên. Nhưng sức người
có hạn, lại lao động vất vả nên từ ngày về vui thú điền
viên việc ăn việc ngủ của tôi thay đổi bất ngờ. Nghĩa
là chẳng ai cắt khẩu phần ăn của mình mà chính tôi tự
Xuân Canh Tý 45