Page 59 - CuoiDoiNhinLai-16_CanhTy
P. 59
Khuyến Học sẽ phải nhượng lại cho người đỗ Cử
Nhân khoá sau. Nhưng cho đến thời ông Thân mình
ruộng vẫn chưa phải nhường cho ai. Nhờ thế mà gia
đình mình sống được do hai mẫu ruộng này. Sau khi
lấy chồng, mẹ mình đóng khung dệt cửi, mang cái
nghề nuôi tầm dệt tơ từ bên Ngoại về bên Nội.
Mẹ mình mù chữ vì ngày xưa có quan niệm con
gái biết chữ sẽ hư thân. Dẫu một chữ cắn đôi không
có nhưng tính toán công xá thì không ai nhanh bằng.
Ông anh cả của minh đã học xong Tú Tài vẫn
phải chịu thua bà Cụ. Bà Cụ kể ngày xưa vẫn dắt tay
đưa ông cụ mình đến trường Cụ Hoàng (Giáp) Tam
Đăng, còn dúi vào tay ông cụ mấy xu để ăn quà. Bà
Cụ thay mẹ chồng lo cơm nước cho chồng, lo tắm táp
thay quần thay áo cho chồng hàng ngày như một
người chị săn sóc người em. Chưa kể còn lo cho bố
mẹ chồng chu toàn trong vai trò người con dâu trưởng
trong nhà. Đến khi ông Thân mình ra làm nhà giáo rồi
xuất chính ra làm quan Nam Triều bà Cụ vẫn ở nhà
quê chăm lo bố mẹ chồng cùng công việc đồng áng,
canh cửi chu đáo. Cụ Huấn Để nguyên Huấn Đạo hồi
hưu về mở trường dạy học rất yêu Thày mình, có cô
con gái muồn gả cho Thày mình, mẹ mình đích thân
lo chuyện cưới xin tươm tất. Cả đời hình như mẹ
mình chỉ lo cho người khác mà quên cả bản thân
Xuân Canh Tý 49