Page 61 - CuoiDoiNhinLai-16_CanhTy
P. 61

nghĩ nhiều lắm mới quyết định để mình theo ông Cụ
             vào Nam còn bà Cụ mang thằng con út về quê,không
             đi nữa. Thế là mình xa bà Cụ từ đấy. Trong niềm khắc
             khoải thương nhớ gần ba mươi năm sau mới găp lại
             bà Cụ. Đây là niềm hạnh phúc nhất trong đời mình.

             Ông Thân mình mất năm Mậu Thân (1968) với nỗi ân
             hận đã không cương quyết đưa bà Cụ đi theo năm di
             cư. Sau 75, diện bích tám năm mình mới gặp lại mẹ

             mình. Tính ra tròn ba mươi năm xa cách. May là bà
             Cụ lúc ấy đã ngoài tám mươi mà sức khoẻ vẫn tốt trừ
             cái lưng còng rạp xuống.

                  Bà  Cụ  thường  nói  đùa  với  con  cháu,  Cụ  cúi
             xuống  đất  tìm  xem  có  cái  lỗ  nào  để  chui  xuống  vì

             Trời cho sống lâu quá.
                  Bà  Cụ  kể  lại  năm  54  khi  về  quê,  vì  hai  mẫu

             ruộng, bà Cụ bị làng đấu tố đuổi ra cánh đồng làng
             sống cùng thằng em út. Hai mẹ con dựng túp lều chui
             ra  chui vào, ngày  ngày  mò  cua bắt  ốc  mót  lúa sinh

             tồn. Đêm nằm trong lều cứ nghe tiếng lịch bịch rơi
             bên ngoài. Sáng ra thấy ai vất cho mấy củ khoai củ
             sắn, nhờ thế mà sống sót đến năm 58 được trả lại gian
             bếp  và  cái  chuồng  trâu. Vào  làng gặp  thằng  bé  con
             cũng phải chắp tay vái và nói chào ông nông dân ạ !

             Mình hỏi, lúc ấy mẹ nghĩ gì. Bà Cụ cười bảo, ngày
             xưa người ta  vái  mình  thì nay  vái  trả nợ  thôi. Thời


             Xuân Canh Tý                                             51
   56   57   58   59   60   61   62   63   64   65   66