Page 76 - Cuối Đời Nhìn Lại Số 18 - Xuân Nhâm Dần (2022)
P. 76

thỉnh thoảng được bố bế đi. Tôi bám theo bố, chị tôi
             bám theo mẹ để khỏi lạc. Đi bộ chừng hơn 1 giờ đã
             rã rời vì có bao giờ đi bộ lâu, xa đến thế. Đường còn

             dài. May thay, trong đêm tối, bố chợt nhìn thấy một
             xe tay trống bên vệ đường. Nhìn quanh chả thấy nhà
             cửa cũng chẳng thấy ai. Xe tay là xe dùng sức người

             kéo để chở khách, có hai bánh và hai càng dài phía
             trước, hay xuất hiện trong các phim thời thuộc địa.
             Tất cả túi lớn, nhỏ bỏ lên xe, chú V. ngồi trên xe. Bố

             kéo xe đi, tôi và chị Thư phụ đẩy, bám theo xe cho
             khỏi lạc. Mẹ ôm bế chú D. cứ sợ nhiều lớp khăn sẽ
             để lọt chú mà không biết, nên lâu lâu lại dừng, kiểm

             tra. Nỗi sợ làm chị em tôi quên bớt mỏi mệt cố bám
             theo xe. Bỗng ai đó la lớn : “Chạy loạn mà đi giầy
             đinh, tố cáo vị trí nó bắn cho bỏ mạng.” Bố tôi nhận
             ra phải thay, bỏ giầy. May, bố nhiều giầy đẹp, tốt,

             tiếc của có mang theo. Có lẽ bố đi giầy đinh vì sợ
             làm  hỏng đôi giầy  tốt.  Cụ  xưa  nay  nổi  tiếng  diện
             đúng  “mode”  (mốt).  Một  năm  bốn  mùa,  complet

             phải bốn bộ, loại vải may và màu sắc phải phù hợp.
             Mùa hè màu trắng, mũ phớt màu trắng, giầy trắng.
             Printemps  (xuân)  màu  xanh  nhạt  giầy  nâu,  không

             nhớ mũ màu gì. Automne (thu) màu beige (cà phê
             sữa), mũ cùng màu và giầy deux couleurs (hai màu)
             trắng  nâu.  Hiver  (đông)  bằng  vải  len  dormeil  của


             66                                        Cuối Đời Nhìn Lại
   71   72   73   74   75   76   77   78   79   80   81