Page 79 - Cuối Đời Nhìn Lại Số 18 - Xuân Nhâm Dần (2022)
P. 79

đến nỗi tiền lương mỗi người một ôm lớn mà không
             đủ mua lương thực, nhiều người ăn cháo, cháo cám
             triền miên. Nhờ tài tháo vát của mẹ, trong lúc khó

             khăn thiếu thốn, chúng tôi luôn no đủ. Cụ buôn bán
             đủ  thứ  kể  cả  vải.  Mẹ  mua  vải  dệt  về,  chúng  tôi
             nhuộm,  khổ  vải  chừng  30-40cm,  dài  chừng  20m,

             bằng  sợi  bông  thô.  Nhuộm  nâu  xong,  vải  dầy  và
             chắc gấp nhiều lần. Quần áo mẹ may bằng vải này
             chúng tôi mặc đến khi vào Nam năm 1954 còn bền

             không rách nhưng mẹ bỏ, may đồ mới. Khi đó chúng
             tôi ở làng Hoàng Vân, tại một ngôi nhà tranh nhỏ
             bên đường ngang qua một nghĩa địa hoang vắng. Mẹ

             mua củ nâu về, chị em tôi chặt nhỏ, ngâm nước, nấu
             lên cho ra nhựa mầu nâu rồi pha vào một chậu nước
             lớn,  nhúng  cả tấm vải, vắt  khô, đem căng  ra  phơi
             nắng. Đóng sẵn 4 cọc theo khổ vải, may đai vào vải

             rồi dỡ dần ra, cột đai vào 4 cột, ở giữa tấm vải dài
             20m,  dùng  nan  tre  cho  khổ  vải  không  co  dúm,
             khoảng  cách  mỗi  nan chừng  nửa  mét.  Khô  rồi  lại

             đem nhúng và phơi lại, hai, ba ngày sau, vải lên mầu
             nâu đỏ, tươi đẹp, mặt dưới không đẹp như mặt trên.
             Củ nâu người ta vào rừng đào kiếm, mỗi củ to gần

             bằng trái dừa nhỏ. Nghĩa địa rộng, hai chị em tôi tha
             hồ phơi, có khi cả chục tấm vải song song.  Nắng
             chang chang cũng mệt chứ nhỉ!


             Xuân Nhâm Dần                                            69
   74   75   76   77   78   79   80   81   82   83   84