Page 83 - Cuối Đời Nhìn Lại Số 18 - Xuân Nhâm Dần (2022)
P. 83

với tôi năm 1948 mà chỉ có tôi được đi học tiếp. Chị
             là cánh  tay  mặt đắc  lực của bố  mẹ,  gánh hết  việc
             nhà. Tôi còn nhớ năm chị ra đi đã là một thiếu nữ

             xinh xắn, khuôn mặt nhiều nét giống bố, mái tóc dài
             buông xõa ngang lưng...

                   Sau đó mẹ tôi bệnh không ngồi dậy nổi, tôi tạm
             thay chị lo cơm nước, giặt giũ, chăm em. Bố đi làm.

             Mẹ sợ bệnh nặng lâu ngày không qua khỏi, bàn với
             bố kiếm cô vợ lớn tuổi, khoảng 18-20 cho tôi để lỡ
             có việc chẳng lành, thay mẹ lo cho bố con chúng tôi.

             Tôi còn nhớ bố dắt tôi đi, cho ăn mặc chỉnh tề đến
             một làng gần đấy. Đường đi phải qua một con suối
             rộng, không sâu. Bố cõng tôi qua suối. Đến nơi, bố

             ngồi nói chuyện, tôi chạy chơi, chẳng biết chuyện gì
             vì bố mẹ đâu có nói cho biết là... đi hỏi vợ!!! Tôi
             cũng  chẳng  thấy  bóng  dáng  cô vợ hụt của  tôi  thế

             nào.Về sau nghe bố mẹ nói chuyện cô vợ hụt, con
             một nhà giáo, bạn bố, chê tôi con nít. May thay!

                   Và  cũng  may  mắn  thay,  mẹ  tôi  gặp  thày,gặp
             thuốc dần khỏi bệnh. Cả nhà trở về nhà cũ, chỗ cửa

             hàng của mẹ. Ở đây tôi lại được gửi đi học lại đệ
             thất một lần nữa (quá tam ba bận) vì chưa lần nào
             học đủ một niên khóa. Hè năm ấy, tôi học xong đệ





             Xuân Nhâm Dần                                            73
   78   79   80   81   82   83   84   85   86   87   88