Page 244 - CDNL-2018Flip
P. 244

Nước  mắt  ông  trào  ra,  thương  mình  thì  ít  mà

            thương Mẹ thì nhiều.

                 Rồi  khi  trời  vừa  sáng,  ông  chắp  tay  chào  mọi
            người trên toa ghế  cứng số 15. Bước xuống ga Bình
            Triệu, ông lẩn vào đám đông ra đường.

                 Từ ngày ông về Sài Gòn, chưa một lần nào dám đi

            taxi. Nhưng hôm nay, vì sự an toàn của Mẹ. Ông vẫy
            xe. Khi cửa đóng. Ông buột miệng nói nhỏ: “Mẹ ơi !
            Mẹ con mình an toàn rồi. Lát nữa là tới nhà thôi Mẹ.”

                 Sáng hôm ấy, trời Sài Gòn cuối năm vẫn rực rỡ

            nắng vàng.


                                                 Đông Đinh Dậu (2017)
                                                       Ngũ Viên CVA59





























            238   Cuối Đời Nhìn Lại
   239   240   241   242   243   244   245   246