Page 242 - CDNL-2018Flip
P. 242

nghèo khó hiểu được:  trong  cái  sướng  có  cái khổ và

            ngược lại.

                 Ông  Châu  chọn  cái  khổ  thân  xác  để  được  thoải
            mái tinh thần. Nhất là ông đang đưa mẹ ông về. Ông để
            Mẹ, ít ra cũng phải ở nơi tạm có chút không khí mát

            mẻ, trong lành. Ôm chiếc ba lô trước ngực, ông tưởng
            như hơi ấm của mẹ ông đang bao bọc tấm thân non nớt
            mới bảy tám tháng trời của ông xưa. Thế rồi từ ngày

            đó, tháng đó, năm đó, Mẹ mang nguồn sữa ngọt, mang
            hơi ấm nồng nàn ấy ra đi .... “Mẹ đi chơi xa, qua những
            cánh đồng xanh lá mạ, qua những khu rừng đầy hoa
            bướm. Rồi lớn lên em sẽ thấy Mẹ về ...”


                 Bất ngờ ngay cả khi vừa chợp mắt, ông lại bừng
            tỉnh dậy, vội vàng, hốt hoảng giơ hai cánh tay níu chặt
            chiếc ba lô trên ngực, ông tưởng như nó vừa tuột khỏi
            tay ông.


                 Nhiều người ngồi gần chỗ ông, thấy cử chỉ, điệu
            bộ của ông như thế, họ nghĩ rằng ông có nhiều tiền bạc
            hoặc của quý giá đựng trong ba lô. Họ khuyên ông, nếu
            khi xuống ga phải  cẩn thận, cướp giật ngày  nay  như

            rươi. Nó giật cả giỏ xách ấy, chứ đâu thèm móc túi.

                 Ông  Châu  thấy  họ  là  những  người  thật  thà  đã
            khuyên ông đề cao cảnh giác, nên ông mở ba lô, lôi hũ
            cốt ra và nói :





            236   Cuối Đời Nhìn Lại
   237   238   239   240   241   242   243   244   245   246