Page 238 - CDNL-2018Flip
P. 238

gì, nhưng còn vợ nó, còn tiếng ra tiếng vào của hàng

            xóm, láng giềng. Mặc dù cháu ông bảo :

                 -  Bây  giờ  là  thời  đại  “dân  chủ  cộng  hòa”  rồi,
            không có ai mê tín dị đoan đâu cậu, mà xương cốt là
            của bà ngoại cháu. Đứa nào dám nói.

                 Ông vội bảo :

                 - Có kiêng có lành cháu ạ. Lỡ xảy ra việc gì sau

            này cho vợ con cháu, thì cậu cháu mình lãnh đủ...

                 - Vậy thì tùy cậu.

                 Nghĩ tới công lao của cháu, của bố con ông Diễn,
            ông Châu ngậm ngùi gạt nước mắt. Vì nếu không có

            những người ấy lần mò “đào trộm” nắm xương tàn của
            mẹ  ông ngày  ấy, thì  hôm  nay  ông đâu  được  đón  mẹ
            ông  về.  Thoáng  chốc  đã  40  năm.  Cậu  cháu  ông  giờ
            người sáu mươi, người bảy mươi cả rồi.


                 Tiếc thay hôm nay ông Diễn, người con nuôi của
            mẹ ông đã ra người thiên cổ.

                 Khi đến thắp nhang cho ông Diễn, nhớ tới những
            việc ông đã làm cho bố mẹ mình, ông Châu gục khóc

            trước bàn thờ. Anh Điển phải đến dìu ông ra ngồi trên
            chiếc chõng tre. Cả đời anh, anh chưa thấy ai gục khóc
            trước bàn thờ bố anh như thế. Anh cũng xúc động khóc
            theo và nghẹn ngào nói :





            232   Cuối Đời Nhìn Lại
   233   234   235   236   237   238   239   240   241   242   243