Page 235 - CDNL-2018Flip
P. 235
Ông Châu được người bạn đồng môn, đồng trại
chở xích lô ra ga xe lửa Hòa Hưng, nằm lõm sâu trong
các con đường nhỏ từ Lê Văn Duyệt, Yên Đổ đổ về , từ
bên kia kênh Nhiêu Lộc bò sang. Sân ga rộng, nắng
mênh mông, xe gắn máy, xe taxi chạy vào ngang dọc.
Trong lúc lấy số chờ gọi mua vé tàu Bắc Nam, ông
bỗng nhớ “Ga Sài Gòn” xưa nó nằm hình như chếch
phía Tây Nam của chợ Bến Thành, chạy dài dọc đường
Lê Lai tới gần nhà thờ Huyện Sĩ. Phía dưới ấy là các
cửa chở hàng hóa vào ga. Còn phía trên, nhìn sang mặt
tiền đường Phạm Hồng Thái, là nơi bán vé cho khách
đi về các tỉnh miền Trung. Bước vào đây, chỉ cách một
vỉa hè thôi là đã như thoát được cái ồn ào ngoài phố.
Người Pháp xây có lẽ cũng mang cái phong cách các
nhà ga nơi mẫu quốc. Nó thoáng mát, rộng rãi, không
ồn ào chen lấn. Bởi khách mua vé xong là ra ngay cửa
sân ga, chờ đợi lên tàu.
Bỗng nơi quầy vé vang lên giọng đục khàn khàn:
“Số 20.” Ông Châu quên ngay những hồi tưởng, vội
vàng bật dậy theo quán tính đứng nghiêm hô : “có”
như những ngày phải xa vợ xa con. Ông đưa thẻ chứng
minh qua cái lỗ nhỏ và một cuộc đối thoại tự dưng xuất
hiện giữa hai người, chẳng ăn nhập gì giữa kẻ bán,
người mua.
- Anh sinh năm 40 sao khuôn mặt quá già so với
số tuổi ?
Xuân Mậu Tuất 229