Page 223 - DacSan60NamHoiNgoCVA59
P. 223
thường một phần vì chúng tôi ngồi ở phía dưới, một phần
vì lớp chúng tôi thuộc ban B (Toán), do đó chúng tôi không
thể để mất quá nhiều thì giờ vào những bài thơ trữ tinh lãng
mạn của Lamartine hay những đoản văn khó hiểu của J.J.
Rousseau. Vì thế nên cứ mỗi lần phải đứng lên để nhận xét
hay phê bình bài học là chúng tôi lại bị ông riếc móc. Tôi
thì chê tiếng thực dân, không chịu học từ lâu rồi, không nói
làm gì, nhưng còn Phạm Văn Hải, Hà Quốc Thành, đâu
phải thứ dốt tiếng Pháp? Hải thường mặt lạnh như tiền, làm
như không nghe thấy gì cả. Dáng điệu hai anh lại đủng
đỉnh, nhất là Phạm Văn Hải, nên giáo sư Diễm càng giận.
Còn Thành thì tức ra mặt, hai anh này thường lẩm bẩm với
nhau: “Có mỗi cái cử nhân Văn Chương Pháp mà cũng…”
Sự thực thì cả hai anh cũng như chúng tôi, chẳng ai
dám coi thường ông vì dù sao ông cũng tốt nghiệp Cử Nhân
Văn Chương Pháp ở tuổi 22, 23. Ông dậy học cũng rất tận
tâm. Tiếng Pháp lại nói như gió. Nhưng vì ông tuổi còn trẻ,
chỉ hơn chúng tôi chừng 2, 3 tuổi là cùng, có lẽ vì vậy mà
ông phải nghiêm nghị và khó khăn.
Có thể nói Thành là một người học khá nhất trong
bọn tôi. Trong khi tôi vất vả với những bài toán tầm thường
trong cuốn Toán Đại Số, Hình Học của giáo sư Nguyễn
Văn Phú, Đào Văn Dương thì anh tìm những bài toán khó
trong Journal de Mathématique hoặc trong những cuốn
Annales, Lebossé. Tôi thân với Thành nhất, mặc dầu anh
ngồi bàn dưới không phải vì anh có một cô em gái tên là
Việt Nữ, xinh xắn và dễ thương đang học ở trường Trưng
Vương, mà vì anh chơi đờn guitare (Tây Ban Cầm) rất hay.
Sau những buổi tan học về, tôi thường theo anh về nhà ở
trong một con hẻm ở đường han Đình Phùng, để nghe anh
đờn Exercice No. 7 (Rondo), Exercice No. 18, Exercice
No. 20 trong cuốn Méthode de Guitare của Ferdinando
Trang 214 Đặc san Hội ngộ 60 Năm CVA59