Page 760 - Một Đời của Từ Băng - Ấn bản 2023
P. 760
cháu tôi xuống xe, rồi thi nhau chạy ào ạt về làng.
Bây giờ tôi đã hơn bốn mươi. Nhưng soi gương thì
chẳng phải bốn mươi mà nhăn nheo dúm dó như
cụ năm mươi. Nguyên do cũng là thời lừa lọc, buôn
gian bán lận. Người với người chẳng là gì ngoài vồ
vập miếng ăn vào mình. Tôi là ai nhỉ ? Thời đó tôi
nào biết tên cúng cơm của tôi, ngoài tên “phe
phẩy” ! con ông này, cháu bà nọ ư ? Danh giá ư ?
Chôn đi hết cái nhân cách mà sống.
Hình như tôi đang đi về nhà mà bước chân
như đi về quá khứ. Làng ông ngoại tôi kia rồi. Bóng
cây đa đầu đình tỏa bóng mờ mờ. Tiếng gà rải rác
lạc loài. Đêm vẫn còn đêm. Yên bình, thanh thản.
Hết rồi những đêm đuốc lửa chập chờn, loáng bóng
mặt người bừng bừng sát khí. Hết rồi những hồn
thực hồn oan lang thang về nghĩa địa cuối làng.
Đêm “14 tuổi tôi” bỗng giờ trở lại câu nói độc
thoại của cậu Hoàng: “Chết là cái chắc”. Đêm của
chén cơm, lén lút bên bát nước lã và ba cây nhang
trong căn nhà ẩm mốc của cậu Diễn, nằm xế đình
làng. Cậu bảo : “Khi nào nghe thấy tiếng súng thì
quỳ xuống, lạy bốn lạy cho linh hồn ông ngoại
cháu thanh thản ra đi”.
758 Một Đời