Page 122 - CuoiDoiNhinLai-16_CanhTy
P. 122

Bởi anh chính là người đã cùng bạn bè tổ chức lễ cầu
             siêu cho chồng tôi mà đến bây giờ tôi cũng chưa biết
             mặt. Lòng tôi như trùng xuống, vừa nhớ chồng vừa
             xúc động trước tấm lòng yêu thương các anh nơi quê
             nhà đối với nhà tôi.


                                             *
                                                             2
                  Trong  căn  phòng  rộng  chừng  45m   của  một
             chung cư, xây có lẽ cũng ngót 20 năm. Mặt các tường
             xây bên ngoài, nhiều chỗ rêu mốc lên màu loang lổ.
             Nhưng khi đẩy cửa bước vào thì lại là một không gian

             khoáng đãng. Khoảng tường đối diện bàn thờ gia tiên
             là những bức sơn mài treo ngay ngắn. Ánh đèn trên
             cao tỏa xuống, tôi nhìn tranh thấy ký tên Đằng Giao.
             Tôi chợt nhớ những ngày chồng tôi còn, tôi thường
             được đi cùng, dự những buổi tiệc bỏ túi như đón chào

             một người bạn đồng môn từ nơi khác đến. Có lẽ tôi đã
             gặp anh Đằng Giao trong các dịp này. Thường thì anh
             Cường và nhà tôi gõ mõ rao như “ông Ba cụt”. Còn

             anh Dũng chạy tìm nơi ăn ngon, chỗ ngồi có phong
             cảnh hữu tình.

                  Và hôm nay, ở căn phòng chung cư này, phía sát
             lan can, nhìn xuống con đường nội bộ, lâu lâu mới có
             tiếng xe máy lướt qua.. là cái đi văng mốc xỉn, chủ

             nhân vừa làm bàn viết vừa là chỗ ngả tấm lưng còm



             112                                      Cuối Đời Nhìn Lại
   117   118   119   120   121   122   123   124   125   126   127