Page 126 - CuoiDoiNhinLai-16_CanhTy
P. 126

trí  đâu  mà  viết  thư  từ  cho  người  này  người  nọ  hỏi
             thăm.

                  Ngày xưa mỗi lần điện thoại hay viết cho chồng
             tôi, bao giờ anh cũng kèm câu “Nhóc tì Hà Nội của
             mày có khỏe không ?” Ấy là từ ngày anh biết tôi ở

             phố HàNội cùng quê hương Nam Định với anh.
                  Tình quê hương đưa những người lưu lạc gần lại

             với nhau dễ dàng nên những lần anh Thắng từ Việt
             Nam về Mỹ thường ghé Cali trước khi về Houston.
             Lúc anh Thắng biết nhà tôi nằm nhà thương, anh đã

             bay qua, vào thăm ngay. Bức ảnh Thắng Lợi, tôi vẫn
             còn giữ đây nhưng cả Lợi lẫn Thắng đã dắt díu nhau
             đi cả rồi. Bây giờ có lẽ họ cười hả hê chế diễu những
             người bạn cố sắp xếp để chụp cho được tấm hình ấy
             với ước mong anh Thắng giữ được anh Lợi ở lại cùng

             nhau vui chơi nơi trần thế. Ai ngờ... rồi cũng ngót 7
             năm sau, họ đã hẹn nhau để cùng nắm tay nhau rong
             ruổi lang thang mà không cần visa, passport chi nữa.

             Họ thanh thản nhẹ tênh, quăng lại mọi muộn phiền, lo
             lắng....

                  Những  Thắng  với  Lợi  và  tin  anh  Lý  cũng  vừa
                                                   (*)
             qua đời, họp thành ba ông họ Đỗ . Ba ông Xe Pháo
             Mã. Ba ông Tướng Sĩ Tượng khiến tôi nhớ tuổi thơ

             xưa, nghe bà ôm ấp trong tay, kể rằng: thường những
             buổi  trăng  ương, gió  chướng không  ai dám  mở  cửa

             116                                      Cuối Đời Nhìn Lại
   121   122   123   124   125   126   127   128   129   130   131