Page 103 - Cuối Đời Nhìn Lại Số 18 - Xuân Nhâm Dần (2022)
P. 103

nhân  nghệ  sĩ  chẳng  hạn,  thì  lại  là thơ  văn  ca  tụng
             Huế, nó sẽ từ đó mà bay xa bay xa.

                   Huế là một tổng thể di tích văn hóa lớn theo tôi

             nghĩ có vị trí thế giới. Ở trong nước, Huế có những
             cái không đâu có: thành quách, đền đài, lăng mộ…,
             tất cả còn là nguyên dạng. Ở đấy là tinh hoa, không
             phải chỉ của Huế thôi mà còn của cả dân tộc. Việc
             gìn giữ nó cần đến những cái đầu hiểu nó và cái tâm

             yêu nó, như ở một chỗ trên tôi có nói, chao ôi sao cứ
             thấy nó mong manh !

                   Và, Huế với “Vách quế gió vàng hiu hắt”, với
             “Vũ y lạnh ngắt” xưa, hôm nay còn gợi nên trong ta
             những buồn  vui khó  tả.  Tôi chợt  nhớ đến  câu dân

             gian người ta thường nói trong thảng thốt “Đưa con
             vô nội”, bỗng nghe ra bao nỗi cảm thương. Những
             bức tường thành kia đã từng ngăn cách hẳn hai thế

             giới  trong ngoài. Những ngày ấy, những người con
             gái sống giam hãm trong đời ái ân vương giả, chắc
             không khỏi có  lúc  tưởng  tiếc cảnh  đời dân dã cao
             rộng ở bên ngoài. Họ xinh đẹp đã hẳn. Họ nói giọng
             gì ? Họ có bao giờ nghĩ rằng cả họ nữa đã góp phần

             làm nên cái hồn của Huế muôn đời ?■


                                            Nguyễn Văn Đậu (1993)
                  (Trích từ Tập truyện ngắn Bên Đời Chuyện Vãn)



             Xuân Nhâm Dần                                            93
   98   99   100   101   102   103   104   105   106   107   108