Page 157 - Cuối Đời Nhìn Lại Số 18 - Xuân Nhâm Dần (2022)
P. 157

và cay nên đậy nắp lại. Một lúc sau thấy khát nước
              quá mà tiếng lọc ọc trong trái bầu như mời gọi, tôi

              lại mở nắp ra tu, lần này lại thấy nó ngọt. Thế là tôi
              tu luôn. Và theo quán tính tôi vẫn cứ bước theo các

              cụ. Sau này khi tỉnh dậy, tôi thấy tôi đang nằm trên
              giường, nhiều người bu chung quanh vẻ mặt rất lo
              lắng nhất là bà nội bà ngoại tôi. Thấy tôi tỉnh, cả
              nhà đểu reo mừng. Sau này tôi nghe bà nội và bà

              ngoại kể lại, khi gần tới đình làng, các cụ quay lại
              thì  thấy  tôi  mắt đang  nhắm lại, chân vẫn  lảo đảo
              bước. Các cụ lắc bầu rượu thì thấy nhẹ tênh. Thế là

              các cụ ôm tôi về nhà cho uống nước đậu xanh giã
              rượu. Các cụ hú vía ! Sau trận đó, các cụ càng chú
              ý săn sóc tôi kỹ hơn. Ít lâu sau bà nội và bà ngoại

              tôi  mất  cách  nhau chưa  đầy năm.  Lúc đó  tôi còn
              nhỏ,  bỗng  thấy  lòng  hụt  hẫng  rất  nhiều.  Mẹ  tôi
              cũng biết nên bù đắp bằng sự trìu mến hết mực. Tôi

              hay lén vào khung cửi của mẹ cắt dây tơ làm dây
              câu cá, mẹ tôi biết mà vẫn im lặng không nói hay
              trách móc gì. Sau này hiểu ra tôi rất ân hận. Lúc đó
              thì Mẹ cũng đã mất rồi!


                   Năm  1954,  Mẹ  tôi  không  theo  cha  tôi  vào
              Nam vì nghĩ chỉ hai năm sau lại đoàn tụ nên cụ về
              quê chăm lo mồ mả tổ tiên. Nhưng rồi vì hai mẫu




              Xuân Nhâm Dần                                         147
   152   153   154   155   156   157   158   159   160   161   162