Page 155 - Cuối Đời Nhìn Lại Số 18 - Xuân Nhâm Dần (2022)
P. 155

trông vào mấy thúng gạo, ít cân khoai sắn thì chỉ
              sống cầm hơi, vui thú trong những vần thơ ưu thời

              mẫn thế, nên việc nhà do các bà tôi quán xuyến cả.
              Mỗi nhà trông vào mấy mẫu ruộng làng cấp cho từ

              hồi các cụ tôi đậu cử nhân, cho đến thế hệ tôi, chưa
              phải  nhường  cho  ai.  Ruộng  này  gọi  là  ruộng
              khuyến  học.  Bên  bà  Ngoại  tôi  còn  có  nghề  nuôi
              tầm dệt tơ nên cuộc sống khấm khá hơn chút đỉnh.

              Bà nội, bà ngoại tôi là những cô gái quê, bạn với
              nhau từ nhỏ, lấy chồng rất sớm. Chồng là chân học
              trò, suốt ngày chỉ cầm quyển sách, ngâm thơ ư ử,

              thế mà các bà tôi hãnh diện lắm, vất vả mấy cũng
              chịu được chỉ vì ham hai tiếng “Bà Đồ” :

                   Chẳng tham ruộng cả ao liền
                   Chỉ tham cái bút cái nghiên anh đồ !

                   Các Cụ mù chữ vì từ xưa đã cho rằng con gái

              có chút chữ chỉ hư thân thôi. Đến tận bây giờ tôi
              cũng chẳng hiểu tại sao. Những Bà Huyện Thanh
              Quan, Bà Đoàn Thị Điểm biết chữ còn danh tiếng

              là khác. Các chuyện nôm và ca dao tục ngữ các cụ
              lai  thuộc  lầu lầu.  Tôi  rất thích nằm trong lòng  bà
              nội và bà ngoại nghe các cụ kể chuyện xưa mà dân

              gian  gọi  là  chuyện  cổ  tích,  nhất  là  nghe  các  cụ
              ngâm các câu ca dao, sao tôi thấy nó êm đềm quá,



              Xuân Nhâm Dần                                         145
   150   151   152   153   154   155   156   157   158   159   160