Page 119 - CuoiDoiNhinLai-2019Flip
P. 119

- Bác vẫn nhớ lời của cha ông là “sống phải theo
            thời... phải tùy thời”. Vậy mà vẫn không tránh khỏi va
            chạm với con cháu. Mấy đứa con lớn của bác đều lấy

            vợ, lấy chồng người mình. Riêng thằng Út, vợ nó là
            người bản xứ. Cháu biết rồi đấy, với chúng nó không
            ai hơn chúng nó... Đừng nói gì đến bố mẹ, ngay như

            với con của chúng nó cũng vậy. Chúng đi làm về, thấy
            con cái chạy lại quấn quýt, chúng cũng chỉ hello, halla,
            xoa đầu, vỗ đít mấy cái rồi thôi. Vậy mà cứ thử đụng

            vào chó mèo của chúng mà xem... chứ đừng nói gì đến
            chuyện nói đụng chạm đến vợ nó. Bác vốn bị dị ứng
            với lông chó. Mỗi lần con chó nào đến gần là người
            bác bị ngứa, bị nổi từng vệt đỏ ửng, giống như bị trái

            dạ, mề đay vậy. Thế mà lần nào về thăm vợ chồng bác
            tụi nó cũng mang chó theo. Nó bảo đi chơi để chó ở

            nhà  một  mình, con chó  buồn, tội nó. Vì  thế  nó phải
            mang theo. Đúng ra, vợ nó có một người bà con ở cách
            nhà bác một con đường. Mỗi lần ghé thăm bố mẹ, tụi
            nó thường gửi chó ở nhà người bà con. Nhưng lần đó,

            gia đình bà con của vợ nó đi du lịch cả nhà, nên nó
            phải mang con chó đến nhà bác. Lúc đầu nó để con
            chó ngoài vườn sau, gần trưa, trời trở lạnh, lại mưa, vợ

            nó bèn cho chó vào nhà, thế là con chó chạy lung tung,
            một  lúc,  thấy  bác  nằm  ngủ  trưa,  nó  phóng  ngay  lên
            giường, rúc vào người bác nằm. Đang ngủ ngon, chợt

            thấy động đậy, thấy  ngứa, mở  mắt ra, nhìn thấy con


                                                      Xuân Kỷ Hợi  113
   114   115   116   117   118   119   120   121   122   123   124