Page 185 - CuoiDoiNhinLai-2019Flip
P. 185

mặt mà tôi thì cứ như người cõi trên hạ xuống trần coi
            thế sự để về tấu Ngọc Hoàng. ‘Tao qua đó làm công
            cho vợ chồng nó năm năm mà tụi nó đối xử còn hơn

            người dưng nước lạnh, bắt làm thêm nhiều giờ mà vẫn
            trả  lương  tối  thiểu  theo  tiêu  chuẩn  ngày  làm  tám
            tiếng… Tánh tao ưa thương người, thấy mấy thằng Mỹ

            trắng, Mỹ đen ‘hôm-lết’ rách rưới đói khổ nên múc đồ
            ăn cũ ra cho. Ỷ mình làm anh tao không cần hỏi chủ,
            có lần nó thấy, nó xỉa xói là làm như vậy tụi ‘hôm-lết’

            quen thói, kéo tới đông thì chủ nhà hàng có nước xập
            tiệm thôi, đồ cũ để o lại bán cũng được vậy! Tao quê
            với mấy cô bồi bàn kể gì… thiếu điều trốn vô ‘toi-lết’
            gục  mặt  ở  trỏng  luôn.  Buồn  tủi  quá  tao  về  đây  ở  lì

            không thèm qua bển nữa, bỏ mẹ nó không thèm  chờ
            lãnh tiền già. Thêm xốn mắt chuyện nó tính tiền gian

            lận khách hàng, mỗi người ít thì chừng 2, 3 đồng nhiều
            thì 1, 2 chục cộng với tiền thuế không bao giờ nạp đủ
            cho chánh phủ. Tao nói hoài là tích tiền thì tổn đức, nó
            bỏ ngoài tai lại còn chê tao cù lần, nhiếc móc nào là

            đạo đức cù bơ chẳng lo thân, chừng sau nầy già nằm
            một chỗ than khổ chẳng có thằng cha con mẹ ‘hôm-lết’
            nào tới trả ơn….

                 Ờ  há!  Tôi  rười  rượi  buồn  vì  mấy  lời  của  thằng

            Mắc về con em nó. Như có một sự ngửa úp hai mặt






                                                      Xuân Kỷ Hợi  179
   180   181   182   183   184   185   186   187   188   189   190