Page 188 - CuoiDoiNhinLai-2019Flip
P. 188

Cho tới sau ngày tôi thi đậu đâu chừng một tháng
            thì thằng Mắc kêu tôi qua nhà nó chơi. Cũng là chuyện
            bình  thường.  Bạn  mời  thì  đi.  Đường  quận  Tư,  Xóm

            Bến Tàu vô trong thì lầy lội, nhà cửa cất sâu trong đất
            ruộng, đi vô nhà sình dính vô giày ‘săng-đan’ trĩu nặng
            như dính keo, chẳng khác nào có ai kéo trì xuống. Tôi

            vô cùng cảm động khi nó hiện ra với cái thau nước kêu
            tôi rửa cẳng rồi tự tay nó rửa giày tôi đem phơi. Con
            nhỏ nói sau nầy giàu nó sẽ không cất tiền trong nhà mà

            sẽ đắp đường sạch sẽ cho thiên hạ khỏi khổ. Tôi chịu
            cái lòng từ thiện của nó và nói bây giờ có tiền ít mà
            Tẻng có cho người nghèo không? Thằng Mắc cướp lời
            rằng trên đường từ chợ về lần nào nó cũng cho tiền ba

            bốn người ăn mày, trong xóm nầy ai cũng biết nó ưa
            bố thí.

                 Tôi ngó trộm gương mặt nó. Tròn trịa và rực rỡ
            như tiên nữ. Nó vừa xối nước rửa tay tôi vừa hỏi nho

            nhỏ:  Đẹp  hơn  con  Tuyết,  cháu  ngoại  bà  bán  nhang
            không?

                 Những đứa bán giấy số rượt đuổi nhau kéo tôi về

            thực  tại.  Chộp  ực  ly  đá  chanh  nhưng  sao  thấy  nhạt
            phèo. Quá khứ là ký  ức, là đời  sống  ảo, không hiện
            hữu. Ngay cả nhớ về quá khứ còn không thể làm được

            hoàn toàn, huống gì đi tìm một chút gì đó mong còn
            lưu tồn của quá khứ. Tôi bỏ hẳn ý định khi trở lại Mỹ


            182   Cuối Đời Nhìn Lại
   183   184   185   186   187   188   189   190   191   192   193