Page 11 - Một Đời của Từ Băng - Ấn bản 2023
P. 11

xảy mẹ bú dì” tôi mới được về quê ngoại nhưng dạo ấy các

           dì tôi chưa ai đi lấy chồng, có con đâu mà cho tôi bú
           trộm, nên bà ngoại tôi đã phải thuê vú em cho tôi đến
           ngày dứt sữa. Năm tôi bốn tuổi, ngày giỗ ông ngoại tôi,
           có một bà vú nuôi tôi, cho tôi nguồn sữa mẹ cũng đến. Bà
           ôm tôi vào lòng, vuốt tóc tôi. Tôi tưởng như lại được gặp

           đôi cánh tay hiền dịu của mẹ tôi. Tôi đã sống trong ảo
           tưởng qua thơ văn từ lúc lớn khôn cho đến cuối đời một
           tình yêu thương vô vàn của người mẹ cho con mà thực ra
           tôi chẳng có bao giờ.

                 Năm tôi sáu tuổi được trả về bên nội và từ đó tôi

           theo chú tôi. Ông đi dạy ở Sơn Tây tôi được lên Sơn
           Tây. Ông đổi về Hà Nội, tôi lại được về Hà Nội và
           cuối cùng ông chạy loạn về Nam Định tôi lại về nơi chốn
           cũ.  Đời  tôi  nó  cứ  như  con  kiến  bò  trên  miệng  chén.

           Thoát nơi sinh ra, lang thang nơi này nơi khác cuối cùng
           lại về cội nguồn. Nhưng đến năm năm tư thì tôi mất hẳn
           quê rồi. Tôi theo lũ bạn bè rủ rê đi vào miền Nam mà
           thời ấy người ta tuyên truyền gọi tên rất đẹp là một “cuộc
           di cư thần thánh – đem Chúa vào Nam.” Tôi theo đạo

           ông bà làm gì có Chúa đem theo nên cũng chỉ đi một
           mình, bỏ tuốt quá khứ đằng sau. Ngô nghê ở một phương
           trời mới lạ, lại nhờ cơm các chú lớn khôn.





           TỪ BĂNG                                              9                                               PL 9
   6   7   8   9   10   11   12   13   14   15   16