Page 837 - Một Đời của Từ Băng - Ấn bản 2023
P. 837
cái thằng tôi đã khăn gói quả mướp lên đường suốt
từ khóa 18 năm 1964 đến khóa 5 năm 1968 mới
“dính”. Quý đồng môn thử tưởng tượng một năm
có ba khóa thì tôi đã trải qua quãng thời gian như
thế nào khi thì ở Quang Trung khi thì lên thẳng
trường Bộ binh Thủ Đức. Nói ra thì xấu hổ, nhưng
chính cái thời gian “nằm khàn” chờ đợi khám ấy,
tôi cũng đã học được nhiều chiêu để hoãn dịch
hoặc miễn dịch. Ví như ở khóa 18 ấy; khi tôi vừa
nhảy xuống xe để xếp hàng thì chợt nghe thấy có
người gọi. Tôi quay sang ngờ ngợ nhìn một lúc mới
nhận ra đồng môn Nguyễn Văn Quyên. Phải có đến
hơn 7 năm hai thằng không gặp nhau. Sau phần
thủ tục nhập trại rồi đi lãnh đồ dùng cá nhân như
chăn mền về, tôi đã thấy Quyên đợi trên lối cửa vào
phòng. Hắn dẫn tôi tới chiếc giường còn trống,
cạnh giường hắn. Hai thằng rủ nhau xuống căngtin
ăn trưa vì chưa quen mùi “cơm lính”. Hắn mời một
cụ nằm dài như xác ướp ở giường kế bên đi cùng.
Nhưng cụ không đi, nói: cảm ơn.
Tại căng-tin chúng tôi hỏi thăm nhau. Tôi
bảo:
- Hồi ấy. Tưởng lên “núi” rồi?
TỪ BĂNG 835