Page 914 - Một Đời của Từ Băng - Ấn bản 2023
P. 914

Bố tôi cởi cái áo ba-đờ-xuy thời đi lính Pháp tuy
           đã  ngót  10  năm  trốn  trại  về  quê  nhưng  vẫn  còn
           bền  lắm.  Hơi  ấm  của  bố  tôi  và  mùi  vải  mốc  đã

           khiến tôi ngủ quên mê mệt. Có đêm tôi giật mình
           tỉnh giấc, sờ không thấy bố tôi đâu. Mở mắt tìm
           kiếm  bố,  tôi  chợt  thấy  bố  tôi  vẫn  ngồi  ở  bên  tôi.
           Mặt bố quay ra phía cửa. Dưới ánh đèn đường hắt

           vào, tôi thấy bố tôi chống tay trên hai đầu gối ôm
           mặt. Lâu lâu bố tôi lại thò tay rút cái khăn mùi xoa
           nhàu nát trong túi quần ra, đưa tay lên chấm chấm
           vào hai mắt. Bố tôi đang khóc thầm!. Có lẽ trong

           giờ phút cha con sắp mất nhau, bố tôi mới thấy đau
           xót quặn lòng.

                Trong hơn một tuần sống tại trại tiếp cư ở Hải
           Phòng chờ chuyến tàu áp chót vô Nam. Bố tôi bảo
           muốn ăn gì thì nói bố mua cho vì ngày ngày hai bố

           con  tôi  lang thang  trên  phố.  Có  hôm  bố  dẫn  qua
           ngôi  trường  Trung  học  Ngô  Quyền  nằm  im  như
           ngủ. Dù Tết đã qua hơn chục ngày mà chẳng thấy
           ai.  So  với  trường  Trung  học  Nguyễn  Khuyến  ở

           Thành  Nam  của  tôi  thì  ngôi  trường  này  là  mặt
           trăng và trường của tôi chỉ là ngôi sao bé tí, lúc tỏ
           lúc mờ. Bố bảo đây là kiểu trường người Pháp xây
           dựng  từ  những  năm  1920  và  có  tên  trường  là


           912                                             Một Đời
   909   910   911   912   913   914   915   916   917   918   919