Page 916 - Một Đời của Từ Băng - Ấn bản 2023
P. 916

Nay  thì  “bố  tôi  chết  rồi.  Chết  đứng  như  Từ
           Hải. Tôi lại liên tưởng cái áo dạ cũ 10 năm lỗ chỗ
           gián gặm mà hai bố con tôi đắp ở trại Tiếp cư Hải

           Phòng. Một đêm tôi thấy bố ngồi khóc một mình.
           Hôm nay tôi cũng khóc thầm như bố tôi ngày ấy.
           Tôi khóc một mình.

                                     

                Trời chưa khuya lắm mà những ngọn đèn dầu
           của các hàng quán bên đường đã tắt ngấm. Sương

           đêm B’Lao mù mịt, đặc quánh tưởng như thò tay là
           vớt được. Tôi không dễ ngủ khi đến nơi xa lạ, nên
           lần mò ra khu nhà nhỏ của bác Cai trường làm sát
           cổng. Sau những câu chào hỏi thân tình, tôi được

           biết ông cũng sàn sàn tuổi bố tôi. Ông quê ở huyện
           Nam Trực, cũng là quê của đồng môn Đằng Giao
           Trần  Duy  Cát.  Anh  cu  Trần  Duy  Cát  đi  học  ngày
           nào  cũng  như  ngày  ấy.  chỉ  có  độc  nhất  cái  quần

           soóc nhà binh, cái áo có cầu vai cũn cỡn. Bộ đồng
           phục  "Tây  quăng"  ấy  xưa  màu  vàng  nay  đã  ngà
           màu đồng rỉ. Nếu khoác lên vai cái thùng cà rem
           như mấy chú, mấy em vừa đi vừa rao trên hè phố ở

           quê  tôi  xưa:  “Cà  rem  Thái  Bình  Dương  nóng  ròn
           đây. Vừa nóng vừa ròn ăn buốt răng đây !” thì cái



           914                                             Một Đời
   911   912   913   914   915   916   917   918   919   920   921