Page 922 - Một Đời của Từ Băng - Ấn bản 2023
P. 922

tách. Hắn luôn luôn hỏi tôi: màu này được không ?
           Màu kia thế nào ?

                Phải thú thực rằng từ xưa đến giờ tôi chưa lạc
           vào các loại đựng đồ cao cấp này. Bởi cả nhà tôi chỉ

           duy nhất bố tôi có một cái va li gỗ, ngoài bọc giấy
           bản rồi lấy dầu cọ sơn lên cho khỏi bị thấm nước.
           Cái va li gỗ của bố tôi chỉ có một cái khóa móc qua
           hai  cái  khoen.  Kiểu  thùng  của  các  bác  thợ  cạo,

           thường lang thang trong đường làng ngõ xóm quê
           tôi với tiếng rao xuyên cả bờ tre, khóm trúc “Tóc
           hơ… tóc hơ”. Bởi thế đáp lại câu hỏi của Phiên, tôi
           trả lời ba phải. Nhưng khi  đến cửa  hàng cuối sắp

           quẹo  đường  Phan  Châu  Trinh  có  nhà  bạn  đồng
           môn  mở  tiệm  buôn  bán  vàng  thì  hai  thằng  cùng
           bước vào một lúc. Tôi bảo:

                - Đây  là  tiệm  cuối  không  chọn  được  thì  mai
           vào chợ Bến Thành hay vào Chợ Lớn tha hồ chọn.

                - Vào chợ Bến Thành thì họ hét giá trên trời
           dễ bị hố. Vào Chợ Lớn thì Ba Tàu bán hàng giả…

                Thế là cùng nhìn, cùng tìm cái vừa ý nhất. Bà
           chủ ân cần đon đả. Bà nói giọng của xứ ngàn năm
           văn vật, không nói ngọng như vài chỗ Nam Định

           quê tôi. Phiên như bị mê hoặc nhìn theo bàn tay


           920                                             Một Đời
   917   918   919   920   921   922   923   924   925   926   927